Người Con Gái Anh Yêu Sâu Đậm
Tiếng chuông điện thoại reo lên trong không gian yên tĩnh của cuộc họp.
Trong lòng anh linh cảm đc việc không hay sẽ xảy ra .
Là một người rất nghiêm khắc nên anh không bao giờ làm trái nguyên tắc của mình : mọi cuộc điện thoại trong lúc họp đều là vô nghĩa
- Thiếu .... thiếu gia mẹ ngài l.. lên cơn đau tim đa... đang trong bệnh .... bệnh viện
anh trầm ngâm không nói nhưng thực chất trong lòng đang như lửa đốt .
Anh phóng xe như tên lửa trên đường. Vô tình đâm phải 1 cô gái.
Cô ấy có vẻ đang vội. Mờ mờ trong ảo giác, cô cảm nhận được sự quen thuộc của vòng tay ấy.
- Ư. . . Anh. . .
- Cô gái nhỏ, ngoan nào. Tôi sẽ cứu cô. Cô sẽ không còn đau nữa
Câu nói này khiến cô nhớ đến câu nói của một người. Anh ấy cũng đã cứu cô 1 mạng và lần này cũng vậy.
Cô ngất lịm đi, không còn nhận thức được gì nữa. Cũng không còn cảm thấy đau đớn từ vụ va chạm.
Anh đưa cô ấy đến viện, lập tức cấp cứu mà không hề quan tâm đến bản thân mình cũng đang bị thương
- Ư . . . đây là đâu . . . ?! - Đau! Đau quá! Mình không cử động được !?
Cơn đau không thể diễn tả thành lời đang tra tấn cô
Kia có phải là y tá không? Mình chưa chết ư? Mình đang ở trong bệnh viện!?
- Cô tỉnh rồi!? Tôi sẽ gọi điện cho người thân của cô. Anh ấy ở cùng cô mấy ngày mấy đêm rồi
Người thân? Mình làm gì còn ai. . .
Cơn đau khiến cô không cất thành lời. Cô cũng rất muốn biết, hôm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Chỉ nhớ cô đang trên đường đi gặp bạn sau đó. . .
- Ư . . . ! Đ...Đau....
Giọng nói lạnh lùng nhưng đôi tay ấm áp đặt lên trán cô. Cô không còn cảm thấy đau nữa.
Mở to mắt, cô ngạc nhiên.
- Anh . . . ? Anh Tiêu Dương. . . ? Là anh ư? - Chính là anh ấy, Tiêu Dương! Tại sao anh ấy lại ở đây ?
Lạnh lùng trả lời, khuôn mặt anh toát ra vẻ khó chịu rõ ràng
- Có phải cô hôn mê lâu quá nên không còn nhận ra ai với ai rồi không ?
Cô im lặng 1 lúc. Đôi mắt cô đã rưng rưng.
- Tôi . . . - vậy ra anh ấy không biết mình rồi !
- Cô hôn mê 15 ngày rồi đó.
- Sao !? 15 ngày !? Ch...Chuyện gì đã xảy ra...
- Cô không nhớ sao? Tôi đã đâm trúng cô. - cô gái này... Sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?!
- Anh . . . ?
- À, tôi tên là Trần Lâm
- Trần Lâm. . . - vậy ra kiếp này anh ấy là Trần Lâm ư
- Tôi là Đào Anh Thư . . .
- Ừm - Đào Anh Thư ư ? Cái tên này . . .?! A . . . đau đầu quá
- Anh sao vậy ?!
- Tôi không sao? Cô có đói không ? Để tôi mua đồ ăn cho cô
- Cảm ơn nhưng tôi không ....
Ọc ọc ọc ọc - tiếng bụng réo làm cô đỏ mặt. Quay mặt đi chỗ khác, cô ấp úng
- T...Tôi muốn ăn cháo thịt
Mất đi không khí u ám xung quanh anh, anh đã nở nụ cười
Bát cháo nhanh chóng được đưa vào phòng. Đôi tay đầy sẹo run đẩy nhấc từng thìa cháo đưa lên mồm
Bỗng anh giựt lấy chiếc thìa trên tay cô.
- Nhìn cô ăn làm tôi ngứa mắt. Nào !
- Ơ. . . - không ngờ anh ấy lại dịu dàng đến vậy. Không ngờ mình còn được anh ấy đút cháo cho ăn.
Cứ thế bát cháo đã bị Anh Thư đánh bay trong chốc lát.
- Cô ở đây nghỉ tốt nhé! Tôi có cuộc họp...
- Ừ, vậy anh đi đi
Anh Tiêu Dương... À không Trần Lâm! Anh có nhận ra em không ?
Các nhân viên đang xì xào bàn bạc vì anh nở nụ cười lần đầu tiên suốt 10 năm u ám ngay sau khi trò chuyện với cô gái ấy
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Rốt cuộc . . . Em là ai - Người làm anh cười trở lại !
***ดาวน์โหลด NovelToon เพื่อเพลิดเพลินไปกับประสบการณ์การอ่านที่ดียิ่งขึ้น!***
Comments