Bản hợp đồng hôn nhân được gửi đến tay cô sau 2 ngày. Anh đã ký trước và giờ là cô ký.
Cô nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, đôi tay run run gượng viết từng nét chữ mặc dù trái tim cô rất đau.
----
Đã hơn 2 tháng cô đã không lên công ty. Hôm nay là ngày cô đi làm lại.
Dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho Trần Lâm, cô tắm rửa thay đồ rồi bước đi.
Vừa ra đến cửa, cô bị anh gọi lại.
- Để tôi đưa em đi làm.
- Không cần đâu, em bảo quản gia Lý đưa em đi cũng được.
Ánh mắt anh quay sang lườm quản gia Lý, ông liền nhận ra ngay điều anh đang ám chỉ
- A.... Xin lỗi phu nhân, tôi còn rất nhiều việc. E là ... Tôi... Tôi phải đi đây
Nói dứt lời, quản gia Lý chạy như bay đi.
- Khoan ..... Đã .....
Cảm thấy lành lạnh sống lưng, cô nhận ra ánh mắt hình viên đạn của Trần Lâm đang nhắm về cô.
- V....V...Vậy p...phải p...phiền anh rồi...
Sợ hãi cùng với hoang mang khiến cô nói lắp.
Anh ra lấy xe còn đích thân mở cửa xe cho cô bước lên.
- Lên đi! Sao còn đứng đó
- À... Vâng!
"Chời ơi... Anh ấy ga lăng đến vậy ư? Thật khác với tối hôm ấy...."
Đến cửa công ty, vừa bước xuống xe cô đã bị mọi người bàn tán. Họ nói đủ điều xấu về cô. Vô tình vị giám đốc của công ty đi ngang qua đã đuổi việc hết tất cả những người đó.
Cô không phải là người giỏi giao tiếp nên cô chỉ thân với mỗi Liên Vũ- đồng nghiệp cùng phòng
Gặp lại Anh Thư sau 2 tháng, Liên Vũ rất vui.
Cô hét lên như thể cách xa mấy năm vậy.
- Anh Thư !!! Cậu biết gì chưa !? Công ty mình có giám đốc mới đó. Hình như tên Hàn Nhật Tuấn ấy
Vừa ngạc nhiên vừa hoang mang, cô giữ vai An Khanh lay
- Thật ư !? Là Hàn Nhật Tuấn !?
- Anh Thư à, bình tĩnh nào. Cậu làm tớ sợ đấy.
Buông tay xuống, cô bình tĩnh lại
- Xin lỗi An Khanh chỉ là đấy là người bạn cũ của mình.
Vừa nói xong câu, Thư kí Sơ của vị giám đốc được nói đến kia đến tìm Anh Thư.
Cô bước vào căn phòng giám đốc. Hình bóng quen thuộc của vị giám đốc kia dần hiện ra từ bóng tối ra ánh sáng. Anh nở một nụ cười ấm áp
- Đào Anh Thư, nhớ anh chứ ?
- Đương nhiên là em nhớ. Anh về nước từ bao giờ vậy ?
Anh đến gần vuốt nhẹ từ gò má xuống cằm cô
- Anh mới về hôm qua. Dạo này em có ổn không ? Đã là phu nhân nhà nào chưa ?
"Vốn dĩ lần này về nước là để bày tỏ tình cảm của mình với Anh Thư. Chỉ cần em chưa là vợ ai, thì cho dù em có phũ phàng với anh như nào đi nữa, anh cũng quyết theo đuổi em đến cùng"
Cô cầm nhẹ tay anh, đẩy tay anh xuống
- Anh Nhật Tuấn, em .... Em có chồng rồi
"Dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng mình cũng nên làm tròn bổn phận của một người vợ"
Khuôn mặt anh trở nên tối sầm lại. Trái tim như bị bóp chặt đau nhói.
- Vậy à ? Không biết ai xui xẻo vớ phải Anh Thư này nhỉ ? Hahahaha...
"Nhật Tuấn ơi là Nhật Tuấn. Mày là thanh mai trúc mã của em ấy đương nhiên mày phải để ý được từ lâu rồi chứ. Em ấy luôn giữ khoảng cách với mình. Rõ ràng trái tim em ấy đã thuộc về người khác. Tại sao mày vẫn cứ cứng đầu vậy chứ!?"
- Anh nói vậy là sao hả !? -.-
- Haha anh chỉ đùa tý thôi mà.
- Vậy nếu không còn việc gì thì em về phòng làm việc đây.
- Ừ! Khi nào rảnh đi ăn tối với anh nhé. Anh mời.
- Vâng em nhớ rồi.
Cô quay người bước đi. Căn phòng trở nên u ám
----
Trở về phòng, cô cầm chiếc điện thoại lên nhắn 1 tin đến số của Trần Lâm
"Tý anh đến đón em được không?"
Tiếng thông báo tin nhắn reo lên 1 tiếng giữa không gian căng thẳng của cuộc họp. Thư kí Mạt cầm chiếc điện thoại đến gần Trầm Lâm.
- Thiếu gia, là Thiếu Phu nhân...
Anh liếc qua 1 cái nhưng không nói gì thêm mà cho tiếp tục cuộc họp. Tan họp cũng đã gần đến giờ cô tan làm, anh ngó vào chiếc điện thoại rồi lập tức đứng dậy lái xe đi
----
Giờ về của nhân viên đã đến. Cô vẫn chưa về. Cầm chiếc điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình, không nói gì thêm.
Cô tự an ủi mình "chắc anh ấy chỉ đang bận thôi."
Cô ấy là đang chờ anh ấy trả lời tin nhắn. Có là anh ấy từ chối không muốn đón cô thì cô cũng vẫn muốn chờ anh.
***ดาวน์โหลด NovelToon เพื่อเพลิดเพลินไปกับประสบการณ์การอ่านที่ดียิ่งขึ้น!***
Comments