Tiếng chuông điện thoại reo lên trong không gian yên tĩnh của cuộc họp.
Trong lòng anh linh cảm đc việc không hay sẽ xảy ra .
Là một người rất nghiêm khắc nên anh không bao giờ làm trái nguyên tắc của mình : mọi cuộc điện thoại trong lúc họp đều là vô nghĩa
- Thiếu .... thiếu gia mẹ ngài l.. lên cơn đau tim đa... đang trong bệnh .... bệnh viện
anh trầm ngâm không nói nhưng thực chất trong lòng đang như lửa đốt .
Anh phóng xe như tên lửa trên đường. Vô tình đâm phải 1 cô gái.
Cô ấy có vẻ đang vội. Mờ mờ trong ảo giác, cô cảm nhận được sự quen thuộc của vòng tay ấy.
- Ư. . . Anh. . .
- Cô gái nhỏ, ngoan nào. Tôi sẽ cứu cô. Cô sẽ không còn đau nữa
Câu nói này khiến cô nhớ đến câu nói của một người. Anh ấy cũng đã cứu cô 1 mạng và lần này cũng vậy.
Cô ngất lịm đi, không còn nhận thức được gì nữa. Cũng không còn cảm thấy đau đớn từ vụ va chạm.
Anh đưa cô ấy đến viện, lập tức cấp cứu mà không hề quan tâm đến bản thân mình cũng đang bị thương
- Ư . . . đây là đâu . . . ?! - Đau! Đau quá! Mình không cử động được !?
Cơn đau không thể diễn tả thành lời đang tra tấn cô
Kia có phải là y tá không? Mình chưa chết ư? Mình đang ở trong bệnh viện!?
- Cô tỉnh rồi!? Tôi sẽ gọi điện cho người thân của cô. Anh ấy ở cùng cô mấy ngày mấy đêm rồi
Người thân? Mình làm gì còn ai. . .
Cơn đau khiến cô không cất thành lời. Cô cũng rất muốn biết, hôm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Chỉ nhớ cô đang trên đường đi gặp bạn sau đó. . .
- Ư . . . ! Đ...Đau....
Giọng nói lạnh lùng nhưng đôi tay ấm áp đặt lên trán cô. Cô không còn cảm thấy đau nữa.
Mở to mắt, cô ngạc nhiên.
- Anh . . . ? Anh Tiêu Dương. . . ? Là anh ư? - Chính là anh ấy, Tiêu Dương! Tại sao anh ấy lại ở đây ?
Lạnh lùng trả lời, khuôn mặt anh toát ra vẻ khó chịu rõ ràng
- Có phải cô hôn mê lâu quá nên không còn nhận ra ai với ai rồi không ?
Cô im lặng 1 lúc. Đôi mắt cô đã rưng rưng.
- Tôi . . . - vậy ra anh ấy không biết mình rồi !
- Cô hôn mê 15 ngày rồi đó.
- Sao !? 15 ngày !? Ch...Chuyện gì đã xảy ra...
- Cô không nhớ sao? Tôi đã đâm trúng cô. - cô gái này... Sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?!
- Anh . . . ?
- À, tôi tên là Trần Lâm
- Trần Lâm. . . - vậy ra kiếp này anh ấy là Trần Lâm ư
- Tôi là Đào Anh Thư . . .
- Ừm - Đào Anh Thư ư ? Cái tên này . . .?! A . . . đau đầu quá
- Anh sao vậy ?!
- Tôi không sao? Cô có đói không ? Để tôi mua đồ ăn cho cô
- Cảm ơn nhưng tôi không ....
Ọc ọc ọc ọc - tiếng bụng réo làm cô đỏ mặt. Quay mặt đi chỗ khác, cô ấp úng
- T...Tôi muốn ăn cháo thịt
Mất đi không khí u ám xung quanh anh, anh đã nở nụ cười
Bát cháo nhanh chóng được đưa vào phòng. Đôi tay đầy sẹo run đẩy nhấc từng thìa cháo đưa lên mồm
Bỗng anh giựt lấy chiếc thìa trên tay cô.
- Nhìn cô ăn làm tôi ngứa mắt. Nào !
- Ơ. . . - không ngờ anh ấy lại dịu dàng đến vậy. Không ngờ mình còn được anh ấy đút cháo cho ăn.
Cứ thế bát cháo đã bị Anh Thư đánh bay trong chốc lát.
- Cô ở đây nghỉ tốt nhé! Tôi có cuộc họp...
- Ừ, vậy anh đi đi
Anh Tiêu Dương... À không Trần Lâm! Anh có nhận ra em không ?
Các nhân viên đang xì xào bàn bạc vì anh nở nụ cười lần đầu tiên suốt 10 năm u ám ngay sau khi trò chuyện với cô gái ấy
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Rốt cuộc . . . Em là ai - Người làm anh cười trở lại !
Mẹ anh bây giờ sức khỏe không được tốt, công ty lại đang gặp nguy hiểm. Lúc này, cách duy nhất có thể cứu được đó chính là kết hôn.
Một người không hề có scandal nào liên quan đến chuyện tình cảm như anh thì kiếm đâu ra đối tượng để kết hôn kia chứ.
2 tháng trôi qua, cô ấy đã đỡ hơn nhưng vẫn có một số vết thương để lại sẹo. Hôm nay là ngày cô ấy xuất viện.
Có thể nhận ra rõ ràng sự trái ngược cảm xúc giữa hai người. Cô luôn cố tìm cách để làm anh vui nhưng hầu như đều là vô nghĩa
Nhìn cô với gương mặt trầm mặc, anh hỏi
- Vậy bây giờ cô định đi đâu ?
- Tôi sẽ về nhà dì. Tuần sau tôi sẽ đi làm lại. Tạm biệt anh
Được ở gần anh ấy 2 tháng cũng là quá đủ với cô. 2 tháng này, anh đã chăm sóc cô rất chu đáo. Giờ phải cách xa, cả hai có chút không được vui.
Về đến cửa Kiều gia, cô gọi người dì của cô ra mở cửa nhưng cô lại bị từ chối ngay cả khi đấy là căn nhà mà bố mẹ đã để lại.
Cô tức giận nói
- Bà không thể đuổi tôi đi! Đây là nhà của bố mẹ tôi! Là mái ấm của gia đình tôi!
Cười nhạt - Hờ! Tiền bố mẹ mày để cho tao nuôi mày, giờ đã hết rồi. Tao sẽ lấy căn nhà này bán đi
- Kiều Nguyệt, bà không được phép làm thế
Cô hét lên, nhưng giờ đây cô lại chẳng thể làm gì.
Từ trong nhà vọng ra giọng nói
- Mẹ! Trả lại nhà cho chị ấy!
Đó là Kiều Phan, con trai mà bà yêu thương hết mực. Người con trai mà bà phải mất 10 năm mới có thể có được.
- Mẹ làm thế là vì con mà. Mẹ chỉ bán nó đi, lấy tiền cho con sang nước ngoài học. Nếu nó có tiền, nó có thể mua lại.
- Mẹ....
Hai dòng nước mắt cô chảy dài trên má rồi rơi xuống đất. Cô đang tự trách bản thân mình. Trách mình bởi đã không giữ được di sản của bố mẹ.
Cơn mưa bắt đầu rơi xuống xối xả. 2 mẹ con đã vào nhà nhưng Anh Thư vẫn ở đấy. Cô vẫn đứng trước cửa Kiều gia mặc cho có cơn lốc ập đến.
Từ bóng tối bước ra, là bóng dáng của một người đàn ông. Đó là Trần Lâm. Anh ấy đã đứng đấy và quan sát hết mọi chuyện. Đến bên cô an ủi.
- Đứng lên! Đào Anh Thư! Lúc này cô phải mạnh mẽ mới có thể trả thù được bà ta.
Cô ôm chặt anh gào lên trong đau đớn.
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tức giận. Anh nhất định sẽ bắt Kiều Nguyệt phải trả giá về chuyện này.
Về nhà....
- Tôi muốn đi tắm
- Phòng tắm ở trên tầng 2
Ngay khi cô vừa bước lên, chuông điện thoại của anh reo lên.
- Thiếu gia, tôi đã mua lại căn nhà đó.
- Tốt!
Vừa ra khỏi phòng tắm, anh bế cô lên giường, đè xuống
- Cô không thấy biết ơn tôi sao? Tôi đã mua lại căn nhà đó. Nó sẽ là của cô nếu....
Khuôn mặt cô 7 phần sợ hãi 3 phần ngại ngùng nhìn anh
- Nếu . . .?
- Hừ! /nhếch mép/ nếu cô trở thành vợ của tôi ! Trên danh nghĩa !!!
Cô trợn tròn mắt nhìn anh. Bởi lúc này cô không tin vào những lời mình vừa nghe.
- T-Tôi . . . ?
/cười nhạt/ - Ha! Cô đừng lo. Tôi sẽ không yêu cô đâu.
Nghe xong câu nói ấy, trái tim cô quặn lại đau đớn.
- Vậy . . . Vậy thì được
- Tốt! Bản hợp đồng sẽ sớm được chuyển đến tay cô.
Tại sao bây giờ, tính cách của anh ấy lại khác lúc mới gặp đến thế?!
- Ư-Ưm
Đào Anh Thư ơi là Đào Anh Thư! Anh ấy giờ đang là Trần Lâm - tổng tài tập đoàn Trần thị, một tập đoàn lớn nhất Thành phố này. Anh ấy là mẫu người mà biết bao nhiêu cô gái theo đuổi. Anh ấy sẽ đương nhiên sẽ không biết mình và . . . cũng sẽ không yêu mình . . .
Bản hợp đồng hôn nhân được gửi đến tay cô sau 2 ngày. Anh đã ký trước và giờ là cô ký.
Cô nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, đôi tay run run gượng viết từng nét chữ mặc dù trái tim cô rất đau.
----
Đã hơn 2 tháng cô đã không lên công ty. Hôm nay là ngày cô đi làm lại.
Dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho Trần Lâm, cô tắm rửa thay đồ rồi bước đi.
Vừa ra đến cửa, cô bị anh gọi lại.
- Để tôi đưa em đi làm.
- Không cần đâu, em bảo quản gia Lý đưa em đi cũng được.
Ánh mắt anh quay sang lườm quản gia Lý, ông liền nhận ra ngay điều anh đang ám chỉ
- A.... Xin lỗi phu nhân, tôi còn rất nhiều việc. E là ... Tôi... Tôi phải đi đây
Nói dứt lời, quản gia Lý chạy như bay đi.
- Khoan ..... Đã .....
Cảm thấy lành lạnh sống lưng, cô nhận ra ánh mắt hình viên đạn của Trần Lâm đang nhắm về cô.
- V....V...Vậy p...phải p...phiền anh rồi...
Sợ hãi cùng với hoang mang khiến cô nói lắp.
Anh ra lấy xe còn đích thân mở cửa xe cho cô bước lên.
- Lên đi! Sao còn đứng đó
- À... Vâng!
"Chời ơi... Anh ấy ga lăng đến vậy ư? Thật khác với tối hôm ấy...."
Đến cửa công ty, vừa bước xuống xe cô đã bị mọi người bàn tán. Họ nói đủ điều xấu về cô. Vô tình vị giám đốc của công ty đi ngang qua đã đuổi việc hết tất cả những người đó.
Cô không phải là người giỏi giao tiếp nên cô chỉ thân với mỗi Liên Vũ- đồng nghiệp cùng phòng
Gặp lại Anh Thư sau 2 tháng, Liên Vũ rất vui.
Cô hét lên như thể cách xa mấy năm vậy.
- Anh Thư !!! Cậu biết gì chưa !? Công ty mình có giám đốc mới đó. Hình như tên Hàn Nhật Tuấn ấy
Vừa ngạc nhiên vừa hoang mang, cô giữ vai An Khanh lay
- Thật ư !? Là Hàn Nhật Tuấn !?
- Anh Thư à, bình tĩnh nào. Cậu làm tớ sợ đấy.
Buông tay xuống, cô bình tĩnh lại
- Xin lỗi An Khanh chỉ là đấy là người bạn cũ của mình.
Vừa nói xong câu, Thư kí Sơ của vị giám đốc được nói đến kia đến tìm Anh Thư.
Cô bước vào căn phòng giám đốc. Hình bóng quen thuộc của vị giám đốc kia dần hiện ra từ bóng tối ra ánh sáng. Anh nở một nụ cười ấm áp
- Đào Anh Thư, nhớ anh chứ ?
- Đương nhiên là em nhớ. Anh về nước từ bao giờ vậy ?
Anh đến gần vuốt nhẹ từ gò má xuống cằm cô
- Anh mới về hôm qua. Dạo này em có ổn không ? Đã là phu nhân nhà nào chưa ?
"Vốn dĩ lần này về nước là để bày tỏ tình cảm của mình với Anh Thư. Chỉ cần em chưa là vợ ai, thì cho dù em có phũ phàng với anh như nào đi nữa, anh cũng quyết theo đuổi em đến cùng"
Cô cầm nhẹ tay anh, đẩy tay anh xuống
- Anh Nhật Tuấn, em .... Em có chồng rồi
"Dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng mình cũng nên làm tròn bổn phận của một người vợ"
Khuôn mặt anh trở nên tối sầm lại. Trái tim như bị bóp chặt đau nhói.
- Vậy à ? Không biết ai xui xẻo vớ phải Anh Thư này nhỉ ? Hahahaha...
"Nhật Tuấn ơi là Nhật Tuấn. Mày là thanh mai trúc mã của em ấy đương nhiên mày phải để ý được từ lâu rồi chứ. Em ấy luôn giữ khoảng cách với mình. Rõ ràng trái tim em ấy đã thuộc về người khác. Tại sao mày vẫn cứ cứng đầu vậy chứ!?"
- Anh nói vậy là sao hả !? -.-
- Haha anh chỉ đùa tý thôi mà.
- Vậy nếu không còn việc gì thì em về phòng làm việc đây.
- Ừ! Khi nào rảnh đi ăn tối với anh nhé. Anh mời.
- Vâng em nhớ rồi.
Cô quay người bước đi. Căn phòng trở nên u ám
----
Trở về phòng, cô cầm chiếc điện thoại lên nhắn 1 tin đến số của Trần Lâm
"Tý anh đến đón em được không?"
Tiếng thông báo tin nhắn reo lên 1 tiếng giữa không gian căng thẳng của cuộc họp. Thư kí Mạt cầm chiếc điện thoại đến gần Trầm Lâm.
- Thiếu gia, là Thiếu Phu nhân...
Anh liếc qua 1 cái nhưng không nói gì thêm mà cho tiếp tục cuộc họp. Tan họp cũng đã gần đến giờ cô tan làm, anh ngó vào chiếc điện thoại rồi lập tức đứng dậy lái xe đi
----
Giờ về của nhân viên đã đến. Cô vẫn chưa về. Cầm chiếc điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình, không nói gì thêm.
Cô tự an ủi mình "chắc anh ấy chỉ đang bận thôi."
Cô ấy là đang chờ anh ấy trả lời tin nhắn. Có là anh ấy từ chối không muốn đón cô thì cô cũng vẫn muốn chờ anh.
เพื่อวิธีการเล่นเพิ่มโปรดดาวน์โหลดMangatoon APP!