Cơn mê mệt có lẽ sẽ kéo dài rất lâu nếu như không có tiếng chuông điện thoại vang lên. Prem với điện thoại, qua loa trả lời Kao rồi ngã xuống giường một lần nữa. Trần nhà trắng toát đơn giản, Prem nhìn chằm chắm giống như muốn khoan thủng một lỗ trên bức tường. Cậu cố gắng gạt bỏ người kì lạ kia ra khỏi đầu rồi từ từ đứng dậy, chuẩn bị cho buổi “đu idol” hôm nay.
Prem chọn cho mình một chiếc tanktop đơn giản in hình nhóm nhạc thần tượng cùng một chiếc quần dài để lộ bắp tay khỏe mạnh. Kao nhìn Prem bước về phía mình, dáng vể thảnh thơi, gương mặt trẻ con cùng hai má bầu bĩnh. Đây là chính là Guide được yêu thích nhất của trung tâm, cũng là người được nhiều Esper trẻ tuổi thầm thích. Tuy rằng nhóc con tính tình cổ quái nhưng năng suất làm việc thực sự rất tốt khiến anh không bao giờ phải lo lắng.
“Anh kiếm được vé ở đâu hay vậy?” Prem hào hứng nhìn hai tấm vé trên tay.
“Giám đốc công ty tổ chức sự kiện là Dao, một Esper cấp A từng ở trong quân đoàn. Vì năng lực của cô ấy không quá mạnh nên làm được 2 năm rồi xin ra quân!” Kao chăm chú lái xe “Đi mất khoảng 1 giờ, em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy!”
Prem vừa ngủ dậy nên không có chút buồn ngủ nào, cậu hào hứng nói chuyện của Kao. Kao không chỉ là giám đốc trung tâm, anh giống như một người thầy, một người bạn thân thiết của cậu. Dù hơn cậu nhiều tuổi nhưng gương mặt trẻ trung và nụ cười dịu dàng luôn khiến Prem an lòng. Hai người trò chuyện câu được câu mất suốt 1 đêm cuối cùng cũng đến nơi tổ chức concert. Dù sao cũng là đi cửa sau, cho nên Prem và Kao được trực tiếp dẫn vào sân khấu mà không cần đợi soát vé. Chỗ của hai người sát gần sân khấu, có thể quan sát gần nhất với nhóm nhạc. Prem đã thích 1975 từ rất lâu rồi, những bản nhạc sôi động nhưng đầy ẩn ý, giống như một bông hoa hồng kiêu sa nhưng đầy dịu dàng. Tình yêu trong 1975 là thứ tình yêu mà cậu tôn thờ: mãnh liệt, nồng cháy và dài lâu. Có thể trong số những guide mà cậu quen biết, cậu là người cổ hủ nhất, phương pháp guiding của cậu cũng đơn giản và hạn chế đến mức tối đa những tiếp xúc cơ thể không cần thiết. Dù với Esper nào, cậu cũng chỉ muốn dừng ở việc giúp đỡ họ thay vì biến họ trở thành nô lệ của cảm xúc nhất thời. Guide chính là như vậy, sự dẫn dắt nhẹ nhàng tốt hơn hỗ trợ vồ vập.
“Cái này sẽ không bị trừ vào lương, đúng không?” Prem hào hứng nhận gậy lightsick trong tay Kao, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt
Quả thật buổi biểu diễn không làm Prem thất vọng. Không gian âm nhạc đậm chất 1975 khiến cậu không thể ngừng hò hét.
“Cảm ơn mọi người vì đã có mặt hôm nay! Đặc biệt, buổi biểu diễn này có một ca sĩ khách mời mà tin chắc rằng mợi người sẽ thích.”
Prem gần như sững sờ khi thấy người bước ra. Người đó nhìn thấy cậu, trong khoảnh khắc đó, trái tim của Prem giống như nhảy vọt ra ngoài. Không phải vì người này đẹp trai, cũng không phải bởi cái nhìn sắc lạnh, đơn giản là cảm giác hồi hộp khó tả. Đôi mắt của người hôm qua cậu va phải. Là siêu sao giải trí Boun Noppanut Guntachai. Anh ta đang đứng trên sân khấu cực kỳ tự tin thể hiện tài năng của mình. Giọng hát bắt mic, càng trở nên đẹp đẽ hơn, fan phía dưới cũng vì thế mà hú hét rất lớn. Quả thật người này trên sân khấu giường như giấu hoàn toàn đôi mắt u ám và sắc lạnh, biến thành một tiểu thái dương rực rỡ và ấm áp. Một người giây trước còn vừa muốn giết chết cậu, chớp mắt đã trở nên dịu dàng và tươi cười với tất cả mọi người?
“Aaaaaaaa”
Tiếng hét lớn kèm theo tốc độ gió khủng khiếp thổi tới. Khung sân khấu rung lắc như muốn đổ rạp. Phía sau một quái thú đầu rắn với sải cánh cả trăm đang lao tới. Mọi người hoảng loạn bắt đầu chạy đi. Prem cũng dòng người xô đẩy ép chặt vào hàng rào sân khấu. Đám đông hỗn loạn có thể khiến thương vong nhiều hơn, Prem quyết định vượt qua hàng rào, cậu biết nếu bản thân hoà vào dòng người xô đẩy nhau thế này, không chừng chính cậu cũng bị mọi người dẫm đạp lên.
“Cẩn thận!”Prem nghe có người hét lớn, cậu ngước lên nhìn khung sân khấu đang chuẩn bị đổ ập xuống, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Comments