Hùng năm nay 16 tuổi rồi mà trông như một thằng trẻ con. Hùng có vóc người nhỏ bé, gầy trơ xương đã thế lại còn đen đúa xấu xí với cặp kính cận. Với dáng hình như vậy, Hùng hoàn toàn mất tự tin khi giao tiếp với bạn bè xung quanh, từ đó, cậu càng ít nói, tính tình lầm lỳ nên bạn bè cũng dần xa lạ với Hùng.
Cha Hùng qua đời khi cậu còn khá nhỏ. Đối với cậu, mẹ luôn là chỗ dựa tinh thần duy nhất. Hằng ngày, vào đúng 6h, Hùng trở dậy khi mẹ cậu còn đang ngủ. Cậu lầm lũi lấy ít đồ ăn trong tủ lạnh nhét vào cặp rồi dong thẳng tới trường. Tại đây, cậu ngồi im một góc cố định, chăm chú lắng nghe lời thầy cô giảng. Rồi đúng 11h, trường tan học, cậu lại làm một hành trình ngược về nhà, một mình! Đơn độc!. Lúc này, mẹ Hùng không có ở nhà mà đang ở công ty với trăm công nghìn việc. Hùng một mình ngồi trong căn nhà lớn. Lặng lẻ gặm ổ bánh mì cho qua cơn đói rồi lại ngồi vào bàn học cho đến khi mẹ Hùng trở về nhà.
Cuộc sống của Hùng cứ bình ổn, lặng lẻ, và đơn độc như thế, và không biết sẽ còn tiếp tục bao nhiêu năm nữa nếu như Hằng không xuất hiện …
Vào một buổi sáng trời mưa phùn lất phất, Hùng lầm lũi tới trường. Vì quên mang áo mưa, cậu đành phải nép tạm ở một mái hiên chờ trời vơi bớt mưa sẽ tiếp tục. Nhìn cơn mưa sáng nay, Hùng cũng đoán biết được hôm nay chắc cậu sẽ lại một phen đội mưa mà đến lớp như con chuột lột.
Ngao ngán, Hùng ngó quanh. Bất chợt, một nàng con gái chạy ù vào mái hiên, nơi Hùng đang trú mưa. Cô ta hình như cũng quên mang áo mưa và đã ướt gần như hết cả người. Hùng thật sự choáng ngợp trước những gì cậu đang thấy. Cô gái đó thật đẹp. Mái tóc dài ướt mưa càng tôn thêm sự quyến rũ cho gương mặt cô nàng. Đôi mắt nàng to, đen láy. Và còn nữa chứ! Trời ơi! Nàng đang mặc một bộ áo dài trắng tinh. Hùng càng nhìn càng chăm chú. Nhìn lướt từ đầu đến chân xong cậu lại dán mắt vào ngực và mông của nàng như là đang thèm lắm.
Phải nói cái nhìn của Hùng hơi bất lịch sự khiến cho cô nàng phải đỏ mặt. Cô ta lúi cúi nhìn lại mình, và tự hỏi xem tại sao chàng trai kia lại cứ dán cái nhìn bất lịch sự kia vào mình. Cô chợt ngó xuống, thì ra vì trời mưa ướt hết làm bộ áo dài mỏng của cô dính vào da thịt làm áo ngực và silip màu trắng như nổi hẳn ra ngoài trông như đang mặc bikini hai mảnh trên bãi tắm. Như vô thức, cô bối rối lấy cái cặp đen ôm trước ngực và quay đi. Hành động đó làm Hùng chợt bừng tỉnh cơn mê. Cậu cũng hơi mắc cỡ vì cử chỉ thiếu quân tử nhã vừa rồi của mình. Mặt Hùng đỏ dần lên quay đi nơi khác. Trời bên ngoài thì khá lạnh vì mưa, mà không hiểu sao toàn thân Hùng nóng ran, mồ hôi vã ra như tắm. Hùng liếc nhìn cô gái thì thấy cô ta cũng lâm vào tình trạng như mình.
Mưa phùn tiết xuân sao ngày càng nặng hạt, Hùng hối hận không nghe lời mẹ mang theo áo mưa nên bây giờ phải mắc kẹt ở đây. Đã gần tới giờ vào lớp, Hùng không thể trú mưa lâu hơn được nữa, phải liều thôi. Cậu liếc nhìn lại cô gái lần chót với vẻ luyến tiếc rồi lặng lẻ đội cặp chạy ù một mạch tới trường. Trong đầu cậu không ngừng bùng lên hàng trăm câu hỏi về người con gái kia: nàng là ai vậy nhỉ? Nàng học lớp mấy nhỉ? Tại sao nàng đẹp vậy mà trước nay mình vẫn chưa thấy?
May mắn sao, Hùng không vào lớp quá muộn. Thầy cô giáo vẫn chưa đến lớp. Hùng ngồi vào vị trí của mình ở cuối lớp rồi thừ ra đó, mắt cậu nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ. Hùng thầm mong phải chi mình lại được một dịp gặp lại người con gái tuyệt vời ấy.
Lạ thật! Đã qua giờ học 15 phút rồi mà sao thầy chủ nhiệm vẫn chưa lên lớp. Cả lớp học nhao nhao lên. Nhưng Hùng chẳng thèm để ý, cậu cứ ngồi thừ ra đó. Đột nhiên, có tiếng của anh chàng lớp trưởng vang lên:
– Nghiêm! Chúng em chào thầy ạ!
Hùng dụi mắt đứng lên. Trước mắt cậu là thầy giáo chủ nhiệm, đứng kế bên thầy là …
Ôi! Đó chính là cô gái xinh đẹp thước tha mà lúc nãy Hùng gặp khi trú mưa. Hùng nhìn chăm chăm vào cô gái khi thầy bắt đầu giới thiệu.
– Chào cả lớp! Hôm nay chúng ta có bạn mới. Đó là bạn Thanh Hằng. Bạn mới chuyển về trường ta. Mong cả lớp giúp đỡ bạn.
Cô gái mang tên Thanh Hằng đó cúi chào mọi người rồi lí nhí câu gì đó mà Hùng không nghe rõ. Mọi con mắt trong lớp đều đổ dồn vào Thanh Hằng, có lẽ do bộ đồ lót của cô nổi rõ hẳn ra vì bị ướt, cô như đang khoả thân trước mắt mọi người. Ngay cả thầy chủ nhiệm cũng tỏ ra bối rối, không dám nhìn dáng vẻ sexy của Thanh Hằng.
Trong lớp chỉ còn mỗi bàn cuối của Hùng là trống chỗ nên cũng không lạ gì khi thầy bảo Hằng ngồi vào đó. Thanh Hằng bẽn lẽn đi vào chỗ ngồi của mình, đầu cúi gằm vì bao cặp mắt kia xăm xoi lên mình nàng. Một lát sau lớp học đã trật tự trở lại, nhưng vẫn nghe tiếng xì xầm từ bàn bọn con trai và một vài cặp mắt tò mò thỉnh thoảng còn liếc về phía Thanh Hằng.
Thầy bắt đầu giảng bài. Tuy hơi bực bội vì thái độ của bọn con trai và quần áo đã ướt hết, nhưng Hằng vẫn ráng bình tĩnh lấy trong cặp mình một cuốn vở rồi cúi gằm mặt lại nghe thầy giảng và chăm chú ghi chép. Lúc này, hai má Hằng đỏ hồng lên, nàng vẫn còn lộ ra vẻ mắc cỡ khi ngồi gần Hùng. Nàng không nhìn mặt Hùng, cũng không nói gì. Riêng Hùng, trong đầu cậu lùng bùng tiếng giảng bài của thầy, hai mắt cứ liếc liếc Thanh Hằng.
Chợt Hằng lên tiếng thật nhỏ:
– Cậu làm gì mà nhìn mình hoài vậy? Bộ thấy lạ lắm hả?
Hùng thu mắt về. Cậu lí nhí:
– Xin lỗi! Xin lỗi!
Phải trải qua ba tiết học Hùng mới lấy lại bình tĩnh trước vẻ đẹp của cô gái mới quen mặt kia. Lúc này áo dài của Hằng đã khô ráo nên cũng không còn vẻ sexy nữa. Thanh Hằng quả là một nàng con gái đẹp. Dù mới vào lớp có một buổi mà nàng đã được thầm công nhận ngay là hoa khôi số một của lớp. Đôi mắt tròn xoe và đen láy của Thanh Hằng làm cho bao nhiêu đứa con trai trong lớp say đắm. Nhìn vào mặt nàng họ cứ ngỡ như mình bị ngụp lặn trong hồ thu huyền bí. Thân hình nàng thật là quyến rũ trong bộ áo dài trắng tinh khôi và bộ ngực căng tròn với phần thịt hồng ló ra khỏi áo ngực ẩn hiện dưới lớp áo mỏng.
Kể từ khi Hằng vào ngồi cạnh Hùng thì vị trí đó trở thành trung tâm của lớp. Giờ ra chơi, hầu hết bọn con trai trong lớp đều tụ tập quanh nàng. Có đứa tò mò hỏi nàng nhà ở đâu, có đứa hỏi nàng có cần giúp đỡ gì không.v.v. Ôi thôi không biết sao kể hết.
Qua vài lời giới thiệu, Hùng biết Hằng đang học ở Củ Chi. Cha Hằng giàu lắm nên rước mẹ con Hằng lên trung tâm thành phố sinh sống. Hằng tự giới thiệu mình đang ở một biệt thự khá sang trọng ở ngoại ô.
Buổi học hôm đó quả là quá căng thẳng và nhiều biến động xảy ra đối với Hùng. Cái làng quê yên tĩnh của cậu ngày nào bỗng biến thành một thành phố náo nhiệt, vui tươi. Thật là điên cái đầu. Hùng thầm so sánh mình với Hằng. Ngồi cạnh bên nàng, anh chẳng khác nào như một tên hầu, một kẻ xấu xí. Vẻ đẹp của Hằng càng làm nổi lên những khuyết điểm ở Hùng. Chiều đó, Hùng ôm cặp chạy thẳng về nhà mà lòng không khỏi bồn chồn. Chẳng biết những ngày tới đây ở lớp học, cậu có “sống” yên lành được không với “hủ mật” bên cạnh.
Khi Hùng vừa bước chân vào nhà thì gặp ngay mẹ cậu. Hùng ngạc nhiên sung sướng ôm mẹ. Cậu hỏi mẹ:
– Hôm nay mẹ không đi làm hả mẹ? Ôi! Con nhớ mẹ quá!
Mẹ Hùng trách yêu:
– Coi kìa! Trông như con nít ấy! Làm như mẹ con ta xa cách lâu lắm rồi vậy! Ừ! Hôm nay mẹ phải ở nhà chờ người khách tới mướn nhà.
Hùng ngạc nhiên:
– Ủa! Nhà mình cho mướn hả mẹ?
– Ừ! Mẹ thấy mấy căn phòng trên lầu bỏ không thì uổng quá nên đăng báo cho mướn. Mẹ phải tranh thủ kiếm thêm tiền để nuôi con nữa chứ. Với lại mẹ thấy con thường ở nhà một mình thì buồn lắm nên kiếm thêm người ở nhà với con cho vui!
Hùng bỏ cặp, ngồi xuống rồi nói:
– Mẹ ơi! Mấy người đó phức tạp lắm, mẹ không sợ họ làm hư con sao. Với lại con không thích ồn ào. Con chỉ muốn yên tĩnh thôi.
Mẹ Hùng trầm ngâm một lát:
– Ừ! Con nói mẹ mới thấy đúng. Nhưng mà thôi, cứ đợi người ta tới, mẹ con mình coi mặt mũi ra sao rồi mới tính chuyện cho mướn hay không. Vậy nhé! Thôi, trưa rồi, vào tắm đi ông tướng. Mẹ pha nước rồi đó. Khiếp! Sáng nay chắc ướt như chuột lột phải không! Ai biểu hổng nghe lời mẹ. Con cái gì mà. Đúng là…
Hùng giơ tay lên cắt ngang lời mẹ:
– Ôi mẹ ơi! Đừng lằng nhằng nữa, con đầu hàng! Con đi tắm đây! Con đầu hàng! Mẹ là tốt nhất!
Nói rồi Hùng chạy ù vào nhà tắm. Mẹ cậu nhìn theo mỉm cười. Mãi tới hôm nay bà mới nghe được thằng bé nói vài câu dí dỏm, trước đây lúc nào nó cũng tỏ ra buồn bã làm cho bà cũng buồn theo…
Bỗng, tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của bà.
Mẹ Hùng ra mở cửa. Trước mắt bà là hai người đàn bà, một già, một trẻ. Người đàn bà ăn mặc có vẻ quê mùa với bộ bà ba lấm lem bùn đất. Còn cô gái kia thì đỡ hơn một chút, cô ta mặc áo dài trắng, có vẻ là học sinh. Người già hơn đưa tờ báo ra trước mặt rồi ôn tồn nói:
– Xin lỗi! Cho hỏi bà có phải là bà Trần, cho mướn nhà ở không?
– Vâng! Tôi đây.
Bà ta mừng rỡ nói tiếp:
– Chào bà! Tôi là người hôm qua gọi điện đến cho bà đây. Tôi đến mướn nhà.
Mẹ Hùng vội vã mở cửa rồi nói:
– Ôi! Mời vào! Mời vào! Tôi chờ chị nãy giờ.
Người đàn bà khệ nệ đeo túi đồ to kềnh lên vai rồi dắt tay cô gái trẻ vào. Hai người kép nép ngồi vào ghế. Người đàn bà mở lời:
– Tôi tên Lài, đây là con gái tôi, nó tên Hằng. Hôm nay nó phải vào học bữa đầu tiên mới về nên còn mặc áo dài. Mẹ con tôi lặn lội từ quê lên thành phố sinh sống. Ở dưới đó cực quá. Nếu như bà có thể cho mẹ con tôi mướn phòng với giá rẻ rẻ một chút thì tốt quá.
Mẹ Hùng nhìn người đàn bà với cặp mắt dò xét. Bà thấy người này có vẻ có ăn học, lại hiền lành. Chỉ có điều là quê mùa quá. Mà dân quê thì phức tạp lắm, không biết sao đâu mà lần. Mẹ Hùng thấy có vẻ không được rồi, định bắn tiếng từ chối.
Chợt Hùng xuất hiện:
– Mẹ ơi! Cái quần đùi của con đâu rồi! Mẹ lấy dùm con đi, con quên mang vào rồi!
Mẹ Hùng ngồi dậy, nói với hai mẹ con kia:
– Xin lỗi! Tôi vào một chút. Hai người cứ ngồi nghỉ ở đây!
Nói rồi bà quay đi. Mẹ Hùng nói vọng vào:
– Hư quá! Lớn rồi mà đi tắm không biết mang quần áo vào. Rủi không có mẹ thì dám đi lòng thòng ra ngoài lắm. Thôi! Để tôi lấy cho cậu, cậu ấm ạ!
Hùng nhận cái quần từ tay mẹ, cậu mặc vào rồi hỏi:
– Mẹ ơi! Sao rồi! Có cho họ mướn không? Mà ai mướn nhà vậy mẹ?
Mẹ Hùng ỡm ờ:
– Ừ! Có hai mẹ con tới mướn nhà! Không biết con nghĩ sao, chắc mẹ không cho họ mướn đâu. Họ là dân quê, mà dân quê thì phức tạp lắm. Con ra xem thử coi.
Hùng xua tay:
– Thôi! Con không ra xem đâu! Kì lắm, làm như nhà mình là phú hộ không bằng. Mẹ để con nhìn qua khe cửa xem họ ra sao.
Nói rồi, Hùng ghé mắt qua khe cửa nhìn ra phòng khách. Nơi đó, có hai mẹ con đang ngồi tâm sự với nhau, bà mẹ có vẻ già và hình như hơi quê mùa một chút. Còn cô con gái thì mặc áo dài. Hình như là đi học. Mặt cô ta bị cái tủ che mất rồi Hùng không nhìn thấy. Cậu cố chồm ra xem, bỗng thốt lên:
– Ôi! Đúng rồi!
Đứa con gái đó chính là Thanh Hằng, người bạn mới vào lớp của Hùng. Hùng nhìn là nhận ra ngay cái dáng vẻ yêu kiều với nét mặt lúc nào cũng đỏ hồng như là sợ sệt điều gì đó vậy. Hùng nhìn mãi không biết chán.
Thấy cậu con trai nhìn say sưa không biết gì, mẹ Hùng nói:
– Thôi! Mẹ quyết định rồi, không cho họ mướn đâu!
Nghe mẹ nói vậy, bất giác, Hùng la to:
– Hả! Mẹ không cho họ mướn à! Sao vậy?
Hùng quay lại hỏi mẹ. Vì không để ý, cậu tuột tay, cánh của bật ra. Hùng té nhào ra phòng khách, ngã vật ra đất.
Hai mẹ con hình như lúc nãy đã nghe những gì Hùng nói nên hơi lo. Họ đứng dậy, tay cứ dầy vò mớ hành lý chuẩn bị cáo từ. Bất giác thấy Hùng ngã ra đất họ còn lo hơn. Không biết có điều gì đang xảy ra nữa. Hùng lồm cồm bò dậy. Hằng nhận ra cậu ngay, nàng gọi:
– Ủa! Hùng đấy hả? Phải cậu không?
Lúc này, Hùng không mặc áo. Chỉ độc mỗi cái quần đùi nên sương xườn Hùng lộ ra hết. Hùng bối rối vò đầu nói (ra vẻ làm như ngạc nhiên lắm):
– Hả! Hằng đó hả! Là bạn sao! … Chào!
Nói rồi Hùng chạy ù vào trong. Hằng nhìn theo. Vẻ mặt nàng lúc này thật khó tả. Hằng hoang mang hơn không biết xử sự ra sao. Nếu để lớp biết nàng phải đi mướn nhà ở thế này chắc Hằng chết vì xấu hổ mất. Mặt Hằng đỏ gay, nàng cứ vò hai tay lại.
Mẹ Hùng bước theo Hùng, gặp cậu ở nhà sau, đưa tay vuốt ve cậu con trai yêu quí rồi nói:
– Trời! Sao bất cẩn vậy con! Có sao không! Thôi lộn xộn quá, mẹ ra đuổi hai mẹ con họ đi vậy! Cái gì đâu mà xui quá, mới vào nhà mà con bị té rồi.
Hùng xua tay, cậu nói với vẻ cầu khẩn:
– Thôi mẹ à! Con thấy họ tội nghiệp quá à! Mẹ cho họ mướn đi! Mẹ lấy giá rẻ thôi! Đi nha mẹ! Mẹ! Đi mà! Cho họ mướn đi!
Hùng lắc lắc tay mẹ mình cầu khẩn. Mẹ Hùng xoa đầu con:
– Ừ! Được! Mẹ nghe lời con! À! Sao con đổi ý nhanh vậy!
Mẹ Hùng nhìn ra bên ngoài, thấy dáng vẻ bối rối của đứa con gái. Bà nói tiếp:
– A! Hay là con thích con gái người ta rồi! Ghê nhé! Mới gặp đã “yêu” rồi! Ghê nha!
Tới lượt Hùng đỏ mặt vì xấu hổ. Hùng nói:
– Không! Không có đâu mẹ. Tại bạn ấy học chung lớp với con thôi! Tại con thấy bạn ấy tội nghiệp quá! Tại … Vì …
Mẹ Hùng trêu con:
– Tại vì con thấy nàng dễ thương quá! Phải không! Hì hì!
Hùng xấu hổ chỉ còn nói được một câu: “Mẹ! Kì quá à!” Rồi chạy ù lên phòng đóng của lại. Mẹ Hùng nhìn con mỉm cười. Bà có quyết định rồi. Bà phải giữ hai mẹ con này lại. Họ sẽ làm cho cuộc sống của con bà vui hơn.
Nghĩ đoạn, mẹ Hùng bước ra ngoài rồi nói:
– Thôi! Được rồi! Tôi cho hai mẹ con mướn nhà! Lấy giá rẻ một chút cũng được!
Bà mẹ kia mừng quýnh. Bà reo:
– Thật hả! Cám ơn bà nhiều lắm. Bà tốt bụng quá! Vậy mà nãy giờ tôi cứ lo!
Mẹ Hùng nói tiếp:
– Mà tôi có điều kiện à!
Bà mẹ kia hơi lo:
– Điều kiện gì vậy bà?
Mẹ Hùng chỉ về phía bên trong rồi nói:
– Tôi có duy nhất cậu quí tử đó, nhờ bà mỗi ngày nấu ăn cho nó dùm tôi. Tiền ăn tôi sẽ chịu. Được chứ?
Bà mẹ Hằng nói:
– Được! Tưởng gì chứ cái đó thì dễ!
Vậy là Hằng về ở nhà của Hùng từ sau buổi gặp gỡ đó. Nhà Hùng rộng lắm. Có tất cả hai tầng. Hùng dọn xuống căn phòng dưới ở luôn để chừa cả tầng hai cho hai mẹ con Hằng. Ngay từ chiều hôm đó, mẹ Hằng trổ tài nấu ăn. Hai già đình quây quần bên bàn ăn thật hạnh phúc. Phải nói mẹ Hằng nấu ngon thật, nhất là cái món canh chua cá bông lau. Hùng ăn no đến cành hông rồi mới quay về phòng mình ôn bài. Cả buổi cậu chẳng nói câu nào cả vì hai bà mẹ cứ thi nhau chọc Hùng cái nết ăn nhẹ nhàng như con gái.
Tối đó, Hùng đang say sưa ôn bài, cậu vẫn bật những bản nhạc thật quen thuộc. Tiếng gõ cửa làm Hùng giật cả mình. “Cốc, Cốc”. Theo thói quen cũ, Hùng vẫn để y đấy. Cậu vẫn chỉ mặc độc mỗi cái quần cụt, tay cầm cuốn sách. Hùng nói vọng ra:
– Ai đấy! Vào đi! Đừng gõ cửa chi cho mệt!
Hằng buớc vào. Hùng bối rối vùng chạy xuống tấm nệm lấy mềm che thân thể lại chỉ chừa cái đầu. Hùng hỏi:
– Hằng đấy hả! Có việc gì không?
Hằng lại vò vò hai tay, nàng bẽn lẽn nói:
– Hằng có chuyện muốn nói rõ với Hùng, để Hùng hiểu rõ đừng cho là Hằng nói dối!
Nhìn nàng thật tội, hai gò má lại đỏ hồng trông thật ngây thơ. Hằng tuyệt đẹp. Hùng lắp bắp mấy câu:
– Hằng cứ nói đi! Đừng sợ! Để Hùng mặc cái áo đã! Xin lỗi nha!
Hằng bất đầu mở lời khi Hùng lò mò lần tay lấy áo mặc lại.
– Thật ra! Thật ra nhà Hằng không giàu như Hằng nói với mấy bạn ở lớp. Hằng sợ mấy bạn khinh mình nên mới khoe vậy. Thật ra nhà Hằng ở tận miệt dưới ấy, nghèo lắm. Mẹ Hằng thấy cực quá nên gom góp của cải cùng Hằng lên thành phố mong rằng sẽ đổi đời. Ba Hằng chết lâu rồi. Đó Hằng nói hết rồi đó. Hùng hiểu chứ, đừng nói với ai nha! Nếu không Hằng xấu hổ không dám đi học đâu.
Hùng đã mặc áo vào rồi. Cậu bò ra khỏi chăn rồi nói vài câu cho Hằng yên lòng.
– Hùng hứa sẽ không cho ai biết cả! Hằng yên tâm!
Từ đó trở đi, Hằng và Hùng trở nên thân nhau hơn nhiều. Hùng mến Hằng ngoài vẻ đẹp bên ngoài còn tính nết dễ thương. Hằng mến Hùng vì sự tỉ mỉ ân cần giành cho Hằng. Sự xuất hiện của Hằng kéo theo rất nhiều sự thay đổi của Hùng. Hùng không còn ủ dột mà trên môi cậu luôn có nụ cười tươi tắn. Hằng ngày, mỗi khi Hùng đi học về, luôn có một bàn ăn nóng hổi chờ cậu, Hùng lại có rất nhiều dịp được trò chuyện với Hằng, không riêng vì những lúc hai bà mẹ bận rộn làm việc nhà mà còn trong lúc hai đứa cùng học chung. Hùng phát hiện ra Hằng học rất giỏi. Nhờ sự giúp đỡ của Hằng, Hùng học hành ngày càng khá hơn. Từ chổ ái mộ vẻ đẹp của Hằng, dần dần Hùng đã yêu nàng thật sự. Hùng quyết định chọn một dịp thật thích hợp để bày tỏ tình cảm đó với nàng.
Đó cũng lại là một hôm trời mưa tầm tã. Như mọi khi, Hùng đứng đợi Hằng tại một trạm xe gần trường để cùng nhau về nhà. (Hằng dặn Hùng làm vậy. Mỗi ngày, Hùng về trước đợi Hằng. Sau đó Hằng mới ra chỗ hẹn rồi hai đứa mới về. Hằng làm vậy để giấu các bạn về chuyện mình dối họ là con nhà giàu). Nhưng lạ thay, Hùng đợi mãi mà Hằng vẫn không thấy Hằng đến. Đã gần nửa tiếng trôi qua, trời mưa ngày càng nặng hơn. Hùng vẫn đứng lặng lẻ ở trạm xe chờ đợi.
Gần mười lăm phút sau thì Hằng mới xuất hiện. Hằng đi lết thết trong cơn mưa dầm dề làm cho bộ áo dài mỏng của Hằng bó sát người nàng. Bộ đồ lót màu trắng bên trong lại lộ ra. Nhưng hôm nay lạ lắm, Hùng để ý thấy nơi hạ bộ Hằng có chút ít thứ gì màu đỏ, người Hằng thì như thất thần, quần áo nàng lôi thôi. Hùng tự hỏi:
– Lạ thật! Khi nãy lúc ra về Hằng còn vui vẻ lắm mà. Sao bây giờ lại như vậy?
Hùng lo lắng hơn nữa. Cậu í ới gọi:
– Hằng! Hằng! Lại đây! Hùng đây mà!
Hình như Hằng không nghe thấy. Tiếng của Hùng bị át đi bởi tiếng mưa. Hùng nóng ruột quá, cậu không gọi nữa mà chạy thẳng ra ngoài mưa. Hùng kéo ghì Hằng lại:
– Hằng! Hùng đây mà! Hằng sao vậy?
Hằng nhận ra Hùng. Nàng ôm chầm lấy cậu ngay. Hai mắt Hằng sưng to vì nước mắt. Hằng nói trong tiếng nấc:
– Hùng ơi! Hùng ơi! Hết rồi!
Hùng vỗ về Hằng hỏi:
– Hết là hết cái gì? Hằng nói rõ coi!
Hằng lại nấc như sắp bật ra tiếng khóc:
– Hu hu! Hằng bị thằng Hiếu, nó … Nó.
Hùng hỏi gấp hơn:
– Thằng Hiếu làm sao?
Lần này Hằng khóc thật. Hai mắt nàng ướt lệ:
– Thằng Hiếu nó cưỡng hiếp Hằng đó! Hu hu!
Hùng đứng sững người lại. Cậu thật không ngờ. Không ngờ thằng Hiếu, thân là một lớp trưởng, là người mà bấy lâu nay Hùng vẫn cho là đứng đắng mà lại làm chuyện bỉ ổi này. Hùng nhìn Hằng khóc thật là tội nghiệp. Thân hình nàng run run, phần vì lạnh, phần vì cái nhục nhã mà nàng phải chịu đựng vừa rồi. Hằng thút thít nói:
– Hu hu! Hằng không muốn về nhà nữa! Hằng muốn chết cho rồi!
Hùng an ủi:
– Thôi đừng nghĩ bậy nữa! Có Hùng rồi đây!
Hùng suy nghĩ một chút rồi nói:
– Thôi! Bây giờ mà về để mẹ Hằng biết thì không xong đâu. Ở đây Hùng có ít tiền, mình vào thuê đỡ một phòng trọ rồi Hằng tắm rữa sạch sẽ, đợi quần áo khô rồi về. Hùng sẽ gọi về nói là mình bận trực vệ sinh ở trường, không sao đâu.
Nghe thấy Hùng nói cũng đúng nên Hằng đồng ý ngay. Hai người dắt nhau đi trong mưa, Hùng đi trước để che mưa và che chỗ kín cho Hằng. Cả hai bây giờ đều ướt nhẹp.
Sau nhiều chặng cuốc bộ, cuối cùng Hùng cũng mướn được một căn phòng. Cậu gọi điện về nhà cho mẹ Hằng khỏi lo. Tắm rữa sạch sẽ đâu đó, hai đứa mới ngồi lại bên nhau chờ quần áo khô. Hằng kéo chăn che hết người lại và nằm trên giường, còn Hùng thì bối rối với cái khăn tắm quấn chéo ngang ngực. Khốn khiếp thật, cái khăn chỉ đủ để che hạ thể của Hùng, còn ba cái sương xườn của Hùng lộ hẵn ra hết, trông Hùng thật là tệ hại. Hùng giục mãi Hằng mới chịu kể lại:
Thật ra Hằng cũng rất mến Hiếu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi mới vào lớp. Hiếu thật đẹp trai với khuôn mặt chữ điền vuông vức, đã thế lại còn được trời phú cho thân hình khỏe mạnh, cơ bắp nổi đều đặn, trưởng thành.
Nhờ lợi điểm đó Hiếu dễ dàng lấy cảm tình của Hằng, một cô bé nhà quê chân ướt chân ráo. Hiếu nghe Hằng kể mình là con nhà giàu nên càng thích Hằng hơn. Hắn quyết cua dính cho được cô bé nhà giàu ngây thơ này.
Sau ba tháng đổ hết biết bao ông sức cua Hằng mà Hiếu vẫn chưa đạt được kết quả nào. Hằng thậm chí giấu không cho hắn biết địa chỉ, điện thoại. Hiếu căm giận lắm, lại thêm phần nghi ngờ. Một buổi chiều, Hiếu theo dõi Hằng thì biết được sự thật nhũ phàng: Hằng chỉ là một đứa nghèo phải mướn phòng ở nhà thằng Hùng cuối lớp để ở. Hiếu giận Hằng lắm, càng giận hơn là Hùng biết mà còn giấu chuyện này. Qua vài cái nhìn kinh nghiệm, Hiếu đoán được Hùng đang rất thích Hằng và để trả thù chuyện này, Hiếu quyết tâm hãm hiếp Hằng một lần để cho cả Hằng và Hùng đều đau khổ. Hiếu cực khổ lắm mới tìm được vài viên thuốc “kích dục” và kế hoạch của Hiếu bắt đầu.
Hiếu biết là Hằng sẽ không bao giờ chịu đi riêng với hắn nên vào một dịp có bài kiểm tra toán sắp đến hắn nhờ Hằng ở lại cùng hắn trao đổi vài vấn đề ngay sau giờ tan học.
Buổi trưa hôm đó trời mưa tầm tã, tất cả học sinh vội vã rời lớp trở về (trong đó có Hùng) sau một ngày học đầy căng thẳng. Trong lớp chỉ còn lại mình Hằng và Hiếu. Hiếu bước qua bên bàn Thanh Hằng với nụ cười thật tươi và cuốn sách toán trong tay.
Hai người bắt đầu trao đổi thật hăng say, Hiếu làm bộ chăm chú lắng nghe. Đôi mắt hắn không ngừng dó xét Hằng. Được chừng 15 phút, Hiếu biết là Hằng hoàn toàn chìm vào công việc. Hiếu lấy trong hộc tủ ra một thanh chocolate và mời Hằng ăn. Hắn nói là ba hắn cho hắn rất nhiều kẹo và hắn muốn mời nàng ăn lấy thảo. Hằng giả vờ từ chối nhưng thật ra nàng hết sức thèm, nàng chưa bao giờ biết được mùi vị của chocolate là gì (con nhà nghèo mà). Nàng rất vui khi đón nhận thanh kẹo mà Hiếu cho và bóc ra ăn.
Ôi mùi vị nó ngon ngọt làm sao! Ăn tới đâu thì Hằng thấy lâng lâng tới đó, lát sau cơ thể nàng trở nên nóng ran. Một sự đòi hỏi cao độ nào đó mà Hằng vẫn chưa hiểu. Nàng không nói được nữa mà cứ dùng hai tay quạt quạt (mặc dù trời rất lạnh vì mưa). Hiếu nhìn là biết con nhỏ nhà quê kia đã thấm thuốc rồi, cứ nhìn vào hai má đỏ hồng của nó là nhận ra ngay. Hiếu giả vờ áp tới gần Hằng hỏi hang đủ điều. Hằng không còn nghe thấy gì cả mà chỉ thấy lùng bùng hai tai. Nàng nhận ra cơ thể mình đang từ từ vùng dậy. Có tiếng nói từ sâu trong cơ thể Hằng phát ra:
“Nóng thì cởi đồ ra cho mát, lẹ lên. Mình cần một cái gì đó … Khó chịu quá!”.
Hiếu chẳng phải làm gì, hắn chỉ cần ngồi yên một chỗ từ từ ngắm Hằng lột từng mảnh vải trên người. Đầu tiên là hai hàng nút phía trên cái áo dài, rồi lần xuống từng nút một. Tiếng bực bực trong căn phòng vắng lặng nghe sao đã tai quá. Hiếu rút cái máy ảnh đã chuẩn bị sẵn ra chụp không thiếu một chi tiết. Ánh đèn máy ảnh chớp liên tục Hằng chỉ thấy mắt mình mờ hẳn đi, chẳng còn trực giác gì. Đến kiểu ảnh thứ 20 thì trên người Hằng chỉ còn độc nhất mỗi cái quần silíp. Hiếu dừng lại không chụp nữa bỏ cái máy ảnh sang một bên. Riêng Hằng thì tay chân quờ quạng, lúc thì đưa tay bưng hai bầu vú săn cứng lên, khi thì lòn tay vào cái sìlíp mò mẫn cái lồn…
Hiếu từ từ bước lại gần. Hắn ghì đầu Hằng xuống, rồi mút lấy cả bờ môi mọng đỏ của nàng. Như một tay chuyên nghiệp Hiếu uốn éo cái lưỡi hình móc câu của hắn ra và mút lấy lưỡi Hằng. Hằng đáp lại bằng cách mút đầu lưỡi của hắn nhè nhẹ. Hiếu từ từ kéo rê rê chiếc lưỡi ra, và di chuyển môi mình xuống hai vú Hằng. Một bên vú Hiếu kề miệng vào mút lần đầu vú, bên kia Hiếu dùng tay bóp lấy. Hằng chỉ biết ngửa cổ lên trời mà hít hà, miệng rên không ngừng rên trong vô thức mà chẳng biết gì cả.
Sự mút bú chậm chạp của Hiếu chẳng những không làm giảm sức nóng của cơ thể Hằng mà còn làm cho Hằng thấy ngứa ngáy hơn. Người nàng như có ngàn con kiến đang bò. Đột nhiên, Hiếu nghe được tiếng bước chân. Hắn lần tay xem cái đồng hồ mình. Đúng 11h45′, bảo vệ sẽ đi xem xét các phòng học. Thấy không phải lúc chơi đùa nữa, Hiếu vội vàng gom hết quần áo của Hằng đang vứt vươn vãi ra đất, nhét hết vào cặp, rồi lấy trong cặp sợi dây thừng ra trói chặt Hằng lại. Hằng bây giờ mềm như cọng bún, nàng không hề chống cự mà hình như còn chìu theo bất cứ ý thích nào của Hiếu. Hiếu vội vàng vác Hằng lên vai đi thẳng một mạch đến căn phòng chứa thiết bị của nhà trường đang bỏ trống. Bác bảo vệ đi ngang qua phòng học, thấy chẳng có gì thì quay ngay trở lại phòng mình ngủ một giấc chờ lớp chiều vào.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play