NovelToon NovelToon

Tôi Không Tin Tưởng Em Gái Sinh Đôi Của Tôi

Tôi Không Tin Tưởng Em Gái Sinh Đôi Của Tôi Chap 1

Cánh cửa đã được mở từ trước đó. Tôi khẽ bước từ từ qua cái hành lang tối tăm, nhìn theo hướng ánh sáng rực rỡ xuyên qua khe hở giữa những cánh cửa đang mở hé.

Thầm nghĩ có điều gì đó không đúng xảy ra ở bên trong, tôi tự lẩm bẩm có lẽ tất cả chỉ là một nhầm lẫn nào đó. Thả lỏng bản thân, tôi đưa tay mở rộng cánh cửa nơi ánh sáng phát ra. Kế đó, tôi lập tức cắn chặt môi vì những cảnh tượng trước mắt.

Họ nói rằng khi một người phải trải qua quá nhiều cú sốc, người đó sẽ không thể nói gì được nữa, điều đó đã đúng. Ít nhất là với bản thân tôi. Chẳng thể lên tiếng được nữa, tôi lặng người nhìn hai con người kia đang hôn nhau.

Người đàn ông đã từng là vị hôn phu của tôi giờ đây lại nhìn tôi một cách đầy miệt thị và bảo tôi biến đi cho khuất mắt anh ta. Còn cô gái trong vòng tay của anh ta thì cười cái điệu bộ kiêu căng, ngạo mạn, vừa duỗi tay ra vuốt má anh ta.

“Sao cô vẫn chưa chịu rời đi? Mau cút ra khỏi căn nhà này ngay bây giờ!”

Tôi cảm thấy như thể tôi có thể ngất đi bất cứ lúc nào, đôi chân tôi trở nên vô lực, không thể đứng vững được bởi những lời nói lạnh lùng của anh ta.

Ngôi nhà này vẫn vậy,luôn tràn ấp những sự yêu thương, ấm áp. Ký ức với nơi đây chính là lý do sống duy nhất của tôi. Ngôi nhà này không chỉ là một dinh thự bình thường, nó còn là di sản của người ông nội mà tôi luôn kính trọng,người tôi đã luôn dõi theo kể từ khi tôi sinh ra, mở mắt nhìn thấy thế giới này.

Căn biệt thự rộng lớn này chính là niềm tự hào của gia tộc Aztane.

Tôi còn nhớ, khi tôi còn nhỏ, ông thường bế tôi trên tay và chỉ tôi cái dinh thự to lớn dường như có thể nắm trọn thế giới trong lòng. Ngồi trên bờ vai đặc biệt to rộng của ông, trần nhà trông thật gần, khiến tôi cảm thấy bản thân mình trở nên khổng lồ hẳn.

Thế nhưng, căn nhà này không còn là của tôi nữa.

“Chị gái à, chị không hiểu những gì anh ấy bảo sao? Giờ chị nên rời đi thôi. Nơi đây không phải là nhà của chị nữa rồi.”

Còn điều gì bi thảm hơn nữa chứ? Cú sốc từ việc nhìn thấy người đàn ông từng thì thầm bên tai tôi rằng anh ta yêu tôi và giờ đây lại đang chạm vào người đàn bà khác một cách thân mật? Hay là cú sốc từ việc để vụt mất căn nhà này?

Tất cả đều như nhau, đều gây tổn thương nặng nề cho tôi, nhưng có lẽ điều khiến tôi bị kích động nhất chính là…

“Erusia.”

“Chị gái của em, Lorencia, chị sẽ tốt hơn nếu rời đi đấy?”

“Erusia. Sao em có thể…?”

Cô em gái yêu dấu của tôi, người đã luôn tươi cười vui vẻ với tôi trước đó. Em gái song sinh của tôi trông giống tôi. Cô em gái quý giá người mà tôi rất yêu quý đã phản bội tôi. Không điều gì có thể khiến tôi sốc nặng hơn điều này.

Gia tộc của tử tước Aztane sở hữu hầu hết các trang trại và hầm mỏ, và được công nhận là giàu nhất ở vương quốc. Gia tộc Aztane giàu có đến nỗi họ có thể trở thành một phần của Hoàng tộc chỉ bằng việc có đủ tiền. Và tôi, Lorencia, là con gái lớn của gia tộc này.

Tôi nối nghiệp của ông nội mình, người đã nuôi tôi khôn lớn và chăm sóc tôi thay ba mẹ đã mất trong một tai nạn khi tôi còn nhỏ. Hiện tại, tôi đã 18 tuổi và trở thành người kế vị của gia tộc Aztane.

Tôi điều hành công việc kinh doanh một cách kỹ lưỡng, đầy tính toán và không để cảm xúc lấn át. Tôi đối xử với mọi người như nhau và phớt lờ địa vị của chính mình. Đây cũng là phương châm và nghĩa vụ của gia tộc Aztane.

Tôi đã hiến dâng 10 năm của cuộc đời mình cho sứ mệnh này của cả gia tộc.

Gia tộc chúng tôi giàu có và tôi chẳng có bất cứ khó khăn gì. Gót chân Achilles duy nhất của tôi là sức khỏe yếu ớt của cô em gái sinh đôi đang nằm liệt giường.

Nhưng giờ đây, gót chân Achilles của tôi đã tàn nhẫn đâm sau lưng tôi.

Ps: gót chân Achilles là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người.

Erusia đã phá hủy mọi thứ tôi gầy dựng nên, 5 mỏ vàng rộng lớn, 4 mỏ bạc, 21 mỏ than, tất cả các cánh đồng, em ấy đã bán hết mọi thứ.

Toàn bộ ngôi nhà mà chúng tôi từng sở hữu cũng bị rao bán. Trước khi tôi kịp phát hiện ra những điều này, duy chỉ còn lại mỗi căn dịnh thự.

Em ấy đã dùng khuôn mặt và giọng nói tương tự tôi để ký kết giấy tờ.

Em gái tốt bụng của tôi, người luôn ủng hộ tôi một cách nhiệt tình, giờ đây lại nói với tôi rằng em ấy chán ghét tôi. Tất cả các trang trại, hầm mỏ và tài sản mà ông tôi đã dặn tôi phải bảo vệ nó khi ông trút hơi thở cuối cùng… và cuối cùng, vị hôn phu từng bảo rằng anh ta yêu tôi tha thiết, em ấy đã đoạt lấy hết thảy mọi thứ.

“Sao em có thể làm như vậy…”

Tôi cắn chặt môi, tôi thấy cơ thể mình run lên từng đợt. Phản bội, giận dữ, và cả hối tiếc. Tất cả những cảm giác này xuất hiện cùng một lúc, sức lực của tôi yếu dần, trái tim tôi cũng sụp đổ nốt.

Dẫu tôi gắng gượng để đứng lên, tôi vẫn không thể làm được…Căn phòng tôi từng sở hữu đã không còn là của tôi nữa.

Erusia, với ngoại hình giống tôi, cười thích thú khi vuốt ve má vị hôn phu của tôi, và hôn anh ta say đắm. Hai con người đó đã hôn nhau trước mặt tôi, thật lâu cho tới khi cả hai không thể thở được nữa, đôi mắt họ ngắm nhìn nhau đắm đuối.

Rồi khi họ chậm rãi đi về phía giường, hơi thở của họ dần trở nên thô ráp và nặng nề khi bắt đầu quan hệ tình dục với đối phương. Dần dần, những âm thanh rên rỉ phát ra từ họ đã không còn là tiếng người nữa. Họ không còn là con người, họ là những con quái vật.

Tôi phải hỏi. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi phải hỏi tại sao họ lại làm thế. Tuy nhiên, giờ đây, tôi chẳng thể mở miệng nổi, và đầu óc tôi như dừng hoạt động.

Ah, vậy ra đây là kết cục ư…

Tôi rời khỏi căn phòng, nơi hai kẻ đáng kinh tởm kia đang âu yếm nhau.

Một bước, lại một bước nữa. Tôi đi trong vô vọng. Mặc dù tôi sắp ngất đi, nhưng tôi vẫn gắng gượng để di chuyển xuống cầu thang. Đôi chân tôi thiếu đi sức lực vốn có của nó, khiến tôi cảm thấy bản thân mình sắp ngã đến nơi, mỗi bước đi đều thật đau đớn làm sao.

Tôi thậm chí còn không thể rên rỉ. Vào thời khắc này, trái tim tôi bị tổn thương sâu sắc, hơn cả cơ thể đang gắng hết sức này.

Lúc tôi cảm nhận được nước mắt của mình lăn dài xuống má, cơ thể tôi cũng bắt đầu di chuyển chầm chậm. Chân đau nhói, vô lực như thể tôi đã bị bong gân.

“…Ông ơi”

Căn dinh thự đã từng tràn ngập tình thương yêu giờ đây lại trở nên thật lạnh lẽo. Khoảnh khắc tôi cảm thấy mình đã mất tất cả, thì “một cánh cửa” xuất hiện thình lình trước mắt. Đó là cánh cửa của hồi ức.

“Cánh cửa này chỉ mở một lần kể từ khi cha mẹ con qua đời. Ta đã thất bại trong việc mở nó. Con cần có một khao khát mãnh liệt để có thể mở nó, và ta đã không thể làm thế. Ta không biết liệu cánh cửa sẽ mở ra hay không, nhưng nếu sau này, con sống một cuộc đời phải đối mặt với điều gì đó quá đắng cay đến mức cùng đường và không muốn sống nữa thì hãy mở cánh cửa.”

Ông tôi đã từng nhắc qua chuyện này khi ông nắm tay đứa cháu gái 10 tuổi là tôi với vẻ buồn rầu. Ông muốn ám chỉ điều gì đây ?

Khi còn trẻ, tôi cũng đã cố gắng để mở cánh cửa, nhưng nó vẫn không chịu rục rịch.

“…con”

Con đang trải qua biến cố đó. Phải không, ông?

Vì thế, lần này, con sẽ mở cánh cửa. Dẫu con là cô cháu gái ngu ngốc, khờ dại không thể bảo vệ được nhà cửa, tài sản của ông… Con sẽ mở cánh cửa này. Do đó..xin hãy giúp con

Tôi vươn cánh tay dài ra, nắm lấy cái chốt cửa đã cũ và sờn màu trong tay, và với hồi ức dần mờ nhạt về bóng dáng của ông và nụ cười ấy, tôi cố gắng mở cánh cửa. Nhưng giống như năm 18 tuổi, cánh cửa vẫn không chịu động đậy.

“…”

Dĩ nhiên, nó là vậy. Chỉ là những lời nói suông của ông tôi mà thôi. Đó có lẽ là những tâm sự của chính lòng ông vậy.

“Chỉ là…”

Tôi cắn chặt môi. Nước mắt lăn dài trên má. Tôi thở dài trong sự tuyệt vọng và tủi nhục, mặc cho đau đớn chiếm giữ thân thể này. Quỳ trước cửa, tôi tiếp tục xoay cái chốt…

“Mở ra…mở ra…MỞ RA! Mở ra! Tôi nói hãy mở ra! Làm ơn…tôi cầu xin, làm ơn hãy mở ra đi mà…!

Tôi vô lực bám vào nắm cửa trong khi khóc lớn.Tôi vừa hét trong khi xoay chốt.

Mở ra, làm ơn…xin hãy mở ra! Hãy chỉ cho tôi những gì bên trong! Nói cho tôi ý nghĩa những lời của ông nội.

Và giờ đây tôi lại thấy mình thật mệt mỏi…

Tuy nhiên, làm sao mà cái nắm cửa nó có thể đáp lại lời cầu xin của tôi được chứ. Thế nên, tôi chỉ có thể nắm lấy chốt cửa và òa khóc.

Từ lầu trên, tôi nghe thấy hai kẻ đó đang chế giễu tôi. Erusia và vị hôn phu đáng nguyền rủa của tôi, Barrett Acpencia, đã kết thúc việc làm tình xong.

Dù tôi muốn ngẩng đầu lên để thấy họ, tôi đã không làm vậy. Tôi không muốn để họ thấy khuôn mặt đang khóc và bộ dạng yếu đuối của chính mình. Vì vậy, tôi nhìn về phía cánh cửa lần nữa.

“…Ông ơi, nếu ông ở đó, làm ơn hãy mở cửa đi mà. Khi ông làm thế, hãy cho con biết về những điều ông đã nói với con… ông ơi.”

Tôi nghe thấy hai kẻ đó bật cười khanh khách. Đột nhiên, những cảm xúc tưởng đã mất đi lại chợt ùa về, tôi muốn mở cánh cửa.

“Hãy mở cửa đi mà ông ơi”

Tôi nhắm mắt lại, lặng im cầu xin khi tôi xoay tay nắm cửa một lần nữa.

“Hãy đánh thức con dậy khỏi giấc ngủ của con. Rằng đây chỉ là một giấc mơ.”

Ngay lúc đó, chốt cửa chợt nhích. Một ánh sáng rực rỡ đến từ giữa khe cửa. Và rồi tôi bị bất tỉnh.

*********

Làn gió mát trong lành và mùi hoa thơm ngan ngát thoảng qua. Đó là mùi hoa cây xiêm gai yêu thích của tôi được mọc trên đồi Forlil.Mặc dù hơi lành lạnh, nhưng đó là một cảm giác sảng khoái. Tôi thích sự ấm áp phát ra từ người đang âu yếm vuốt ve đầu tôi.

“Laura. Laura”

Tôi yêu cái giọng nói đang khẽ thì thầm tên tôi. Đó là một tiếng thì thầm nhẹ nhàng mà tôi không thể nghe được trong một khoảng thời gian dài, giọng nói tràn ngập tình yêu thương.

“Con cần phải thức dậy ngay. Mặt trời sắp lặn xuống rồi.”

Thức dậy? Tôi còn muốn ngủ nhiều hơn nữa…Tôi vẫn còn buồn ngủ mà.

“Vẫn là cái tính đó, con cần phải thức dậy ngay. Nếu con ngủ ở đây, sói sẽ đến bắt con đi.”

Sói thật đáng sợ. Những con sói sẽ bắt cóc ông nội… Khoan đã, sói?

Giật mình, tôi nhanh chóng choàng dậy. Ngay khi tôi vừa mở mắt mình ra, tôi đã thấy những cánh đồng phủ đầy hoa với năm sắc màu khác nhau trải dài trên khắp cảnh vật.

“Đồi Forlil?”

Nơi này là…

Đợi đã, giọng nói này có chút gì đó….

“Laura?”

Laura. Phải rồi, biệt danh của tôi. Chỉ duy nhất một người gọi tôi bằng biệt danh của tôi. Tôi quay đầu lại. Một người đàn ông trông khoảng 40-50 tuổi với mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng đang ngồi sau lưng tôi.

Ông nhìn tôi với một nụ cười nhân hậu. Mái tóc đen dày và đôi mắt như ngọc lục bảo của ông tràn đầy vẻ tự hào về gia tộc này.

“…Ông nội?”

“Chuyện gì vậy?”

“L-Làm sao con lại ở đây? Ah, không, nơi này là thiên đàng sao? Mặc dù phải công nhận rằng nơi đây rất đẹp… nhưng làm sao thiên đàng lại có thể là đồi Forlil được? Ông ơi, ông đã đợi con ở đây có lâu không?”

“Con đang nói nhảm gì thế. Nơi này không phải thiên đàng.”

Ông tỏ vẻ khó tin và cười khẽ, đứng dậy vỗ nhẹ vào đầu tôi, người đàn ông này là ông nội của tôi… Viscount Bellin Aztane.

“Có lẽ con vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn sau khi vừa thức dậy nhỉ.”

Thức dậy? Mình sao? Không, mình vừa mới ở căn dinh thự với Erusia mà.

Đánh thức con dậy đi ông. Hãy đánh thức con khỏi giấc ngủ của con đi mà

Tôi có thể nghe thấy một giọng nói từ xa. Một giọng nói đầy nỗi buồn, mệt mỏi và vô vọng. Giọng nói đó là của tôi. Đó là những lời tôi từng lẩm bẩm trước đây.

“Con ngủ có ngon không?”

Giọng nói tốt bụng và đầy chào đón đã đánh thức tôi thuộc về…

“Ông nội…”

Ông nội yêu dấu của tôi.

Tôi Không Tin Tưởng Em Gái Sinh Đôi Của Tôi ~Chap 2~

Mọi thứ vẫn vậy. Đồi Forlil không thể giúp gì được nhưng bằng tình yêu, Marsha đã sống lại lần nữa và nụ cười của bà ấy còn ngọt ngào hơn cả chiếc bánh táo bà ấy làm. Cả chú chó giữ nhà mà tôi từng chơi cùng đang ở cạnh tôi.

Tất cả mọi thứ tôi đã mất trong quá khứ lại đang ở đây.

“Vào trong thôi. Con sẽ bị cảm nếu cứ đứng ngoài đó như thế đấy.”

Tôi nhìn bóng lưng tao nhã của ông nội bước qua cánh cửa sau khi xoa đầu tôi một cách đầy nhẹ nhàng. Tôi nhớ rất rõ cái cảm giác ấm áp này, mềm mại và hương thơm ngọt ngào.

Sau một ngày ở đồi Forlil, bà Marsha luôn đưa cho chúng tôi những chiếc bánh táo, và ông sẽ luôn luôn tấm tắc khen cái hương vị của chúng. Những ngày như vậy đã rất yên tĩnh và bình yên.

Tôi tin rằng những ngày tháng của sự êm đềm và yên bình này sẽ tồn tại mãi trong tâm trí tôi. Mặc dù tôi đã cố gắng để níu giữ những ngày tháng đó trong quá khứ của tôi, việc trở về quá khứ cứ tựa như là một giấc mơ vậy đó.

“Laura, vào trong đi. Trời tối sẽ có gió lạnh đấy.”

Hiện tại cứ như là mơ, nó quá sâu sắc đến độ không thể là giả được.

“Vâng ông.”

Tôi không muốn khoảnh khắc ngọt ngào này tan vỡ được.

Một sự ấm áp tràn ngập cả cơ thể tôi khi tôi theo ông vào cửa.

Bí mật trong chiếc bánh táo ngon lành của bà Marsha là một viên đá to đặt trong bếp lò ở nhà bếp mà không ai dùng đến nó sau khi bà mất. Ông Robert luôn quạt vào đống lửa dưới lò nướng để giúp bà có thể nướng bánh.

“Đây đã đủ chưa?”

“Trời ạ! Thêm nhiều vào! Hôm nay chúng ta có một vị khách đến thăm ấy! Tôi đã bảo bao nhiêu lần là làm nhiều đồ ăn lên? Ông đang phàn nàn vì không muốn chặt củi vào ngày mai sao?”

“À không! Không đời nào.”

Ông Robert đáp lại bằng việc tiếp tục ném củi vào với một nét mặt rất chi là khó chịu.

Thấy họ cằn nhằn với nhau càng làm tôi thêm hạnh phúc.

Lâu đài của Viscount Aztane chỉ có vài người làm công. Nhiều người nghĩ rằng ông và tôi sẽ luôn sống trong một cung điện rất nguy nga tráng lệ nhưng thay vào đó, chúng tôi vẫn cứ tiếp tục công việc kinh doanh của gia đình tại một nơi ấm áp như thế này.

“Bây giờ thì xem nào.”

Ngay khi chúng tôi về tới nhà, tôi ngồi cạnh ông đang điều chỉnh chiếc kính một mắt trong lúc xem tài liệu. Giống như tôi, tôi liền liếc sơ cuốn tài liệu.

Tiếng cười phá lên tự nhiên của tôi xuất hiện. Khi tôi còn trẻ, mỗi khi bị đống tài liệu kia làm bối rối, tôi đều gọi ông. Sự tính toán khó nhằn và ghi chép của hợp đồng đã làm tim tôi đau. Khi điều đó xảy ra, ông đã luôn giải thích cách giải quyết cho tôi.

Chợt thoáng trong đầu tôi, tôi có thể thấy được vẻ mặt của ông. Bởi vì cha mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ nên ông đã phải trở về để gánh vác mọi công việc với tư cách là chủ gia tộc Aztane. Tôi cũng không tài nào tin được rằng ông đã 60 tuổi rồi.

Đến cả mọi người còn đùa rằng ông tôi thực chất không phải là người và rằng ông là một con quái vật bất tử hay là một ma sói bởi vì ông nhìn trẻ hơn tuổi thật khá nhiều. Có một thời gian khi tôi còn nhỏ, tôi đã tin vào điều đó nữa ấy.

Dù vậy, sau khi ông đã qua đời, tôi đã không thể nào nói được gì trước thi thể của ông cả.

Ông trong trí nhớ của tôi luôn là một người bên cạnh tôi nhưng lúc ấy ông đã trở thành một cái xác không hồn. Lúc đấy, trông xác ông tôi như chỉ mới là 20 tuổi thôi.

“Laura?”

Tôi trở về thực tại với giọng nói gọi tên tôi. Ông tôi di chuyển chiếc kính một mắt, đặt cuốn tài liệu xuống và nhìn tôi một cách đầy hoang mang khó hiểu

“Có gì mà con còn chưa hiểu sao?”

Ông tôi nghiên cứu tài liệu và khi ông đọc lên. Ah, điều này… tôi đã không chú ý đến xấp giấy trong tay mình.

Tôi vội vàng đặt xấp giấy xuống ,liền nở một nụ cười với ông và gãi đầu một cách đầy bối rối, ông lại hỏi tôi với một giọng trầm ấm một lần nữa.

“Có việc gì sai à? Con vẫn cứ im lặng một cách lạ thường kể từ lúc tỉnh dậy. Con cứ như là đang mơ màng vẩn vơ đâu đó ấy. Nó không giống như bản thân con hằng ngày chút nào.”

“Ha ha…”

A, tôi đã từng như thế trước đây. Việc phức tạp nhất của tôi có thể nói đến là việc thể hiện biểu cảm trên khuôn mặt mình.Chính điều này đã không hề tốt chút nào đối với việc kinh doanh khi mà tôi lại có một gương mặt không cảm xúc khi kí hợp đồng như vậy.

“Nói ông có việc gì.”

“Không đời nào. Không có chuyện như vậy đâu ạ.”

Mặc dù tôi đã nói là không có vấn đề gì nhưng lại khiến ông lo lắng, tôi lúc nào cũng yếu đuối trước ông. Tôi thở một hơi và nói.

“Thật sự thì… con đã có một cơn ác mộng.”

“Ác mộng à?”

“Vâng”

Ông đứng dậy khỏi ghế và bước đến bên tôi. Ông mỉm cười dịu dàng và bàn tay to lớn của ông đang xoa đầu tôi, khiến cho tôi chìm đắm trong sự ấm áp thoải mái.

“Là ác mộng gì vậy?”

“… nó là một ác mộng rất đáng sợ.”

Tôi nhắm hờ mắt lại khi mà tôi đã nhớ lại cái khoảnh khắc không thể nào quên được đã xảy ra một ngày trước đó.

“Đó là một giấc mơ khi những người mà con đã tin tưởng nhất lại phản bội con. Bởi vì thế con đã không thể nào bảo vệ được quyền thừa kế mà đã trao cho con bởi chính người con yêu và tôn trọng nhất. Nó thật sự rất đau đớn…đau đến nỗi con không còn thiết tha cái cuộc sống này nữa.”

Đúng vậy, tôi như trở nên bị mất trí vào lúc đó. Mất tất cả mọi thứ thì rất đau khổ, nhưng nó không phải là điều khiến tôi buồn nhất.Đau đớn nhất là khi người mà tôi tin tưởng lại phản bội tôi.

Có một nỗi đau đã đè ép lên lồng ngực tôi khi tôi nhớ lại mọi thứ. Đau khổ như có ai cào lên trái tim tôi, tôi nhắm chặt mắt lại khi tôi nhớ lại hai con người đó đã chế giễu tôi như thế nào

“Con..”

“Con có thể dừng lại được rồi.”

Đôi bàn tay đang xoa đầu tôi chợt di chuyển xuống và chạm vào má tôi. Ông gạt đi những giọt nước mắt mà tôi đã không tài nào kìm được. Có một lực đã nâng cái đầu tôi lên khi ông nở một nụ cười thoải mái trên gương mặt phúc hậu.

“Con không cần phải nhắc lại cơn ác mộng đó nữa đâu.”

“Ông…”

“Ông đã làm xong công việc hôm nay vì vậy con có thể đi nghỉ được rồi đấy.”

“Nhưng…”

“Khách của chúng ta sẽ đến sớm thôi, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Con cần thay đồ và trang điểm bản thân mình đi…Và ta chắc con sẽ muốn gặp em mình trước khi các vị khách của chúng ta đến đây đấy.”

“… em con?”

Chỉ với một từ, cảm giác thanh thản của tôi chỉ mới nãy thôi giờ đã bị thay thế bằng sự hoảng hốt. Đó là điều khiến tôi trở nên bị đau khổ và tuyệt vọng. Dù vậy, tôi vẫn không muốn để ông phải nhìn thấy,tôi nên giấu nó đi, và nở một nụ cười gượng gạo. Tôi từ từ thở ra và bước ra ngoài khi cánh cửa đã đóng sầm phía sau tôi.

“… em gái.”

Erusia, cô em gái sinh đôi của tôi.Cô em gái mà tôi đã luôn muốn bảo vệ. Và cũng là người mà tôi đã từng động lòng thương xót trước kia lại giờ đây khiến tôi phải bùng lên lòng căm thù khi nghe đến tên cô ấy.

Hôm nay, căn dinh thự lại bận rộn hơn thường ngày. Khi tôi nghĩ về nó, điều này đã có chút quen thuộc. Tôi từng trải qua điều này trong quá khứ. Tôi liền suy nghĩ nhanh chóng về vấn đề này.

Bởi vì sức khỏe yếu nên cô ấy không được phép leo cầu thang, Erusia buộc phải luôn luôn ở tầng một.

Mỗi khi bước vào phòng đó, tôi luôn luôn thấy gương mặt xanh xao của cô em gái mình. Tôi đã rất đau khi thấy cô ấy như vậy.

Dù vậy, nó không phải là trường hợp bây giờ. Giờ trông Erusia đã bớt là một người lạ lẫm hơn. Dĩ nhiên, đây không phải là mơ.

Tôi hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vâng?”

Một giọng nói giống tôi truyền ra, chính điều này đã cho tôi biết rằng có ai đó đang ở bên trong. Tôi dốc hết mình khi mở cánh cửa.

Mùi của thuốc tỏa ra khắp không khí,thứ ánh sáng trong căn phòng thì lờ mờ và hiện ra hình bóng của một cô gái nhỏ gầy đang ngồi lặng yên trên chiếc giường. Erusia trông giống hệt tôi về vẻ bề ngoài nhưng lại ốm yếu, gầy và xanh xao hơn cả tôi.

“Chị gái ơi, chị đến rồi à?”

Nụ cười đó. Nụ cười ấm áp của cô ấy khi chào hỏi tôi đến nỗi khiến tôi không bao giờ tin được những việc làm sai trái mà cô ta đã làm trong quá khứ.

Mặc dù mọi bằng chứng về việc tôi được trao quyền thừa kế đã bị phản bội, tôi chưa từng nghĩ cô ấy có tội, bởi vì thế tôi đã mất đi mọi thứ. Thật ngu ngốc mà.

“Phải. Giờ trời lại bắt đầu trở lạnh rồi đấy.”

Dù mọi việc đã xảy ra, tôi vẫn không thể nói chuyện với Erusia một cách lạnh nhạt được.

Trong mắt người đời, Erusia là một cô gái tội nghiệp và yếu đuối. Dù là hai chị em sinh đôi, nhưng cô ấy rất yếu nên vì thế cô ta chưa bao giờ đặt chân ra khỏi nhà và luôn phải điều trị bằng thuốc mỗi ngày.

Cô ấy không bao giờ phàn nàn về việc có bệnh hay là thuốc, thay vào đấy là một nụ cười tươi tắn và bảo với mọi người đừng lo lắng quá cho mình và còn luôn luôn khích lệ tinh thần mọi người. Mặc dù cô ấy mang trong mình một căn bệnh nhưng vẫn luôn đối tốt với mọi người và tất nhiên là bất kì ai cũng đều yêu mến cô ấy.

Nếu tôi chăm sóc cô ấy không tốt thì chắc chắn mọi người sẽ phán xét tôi một cách tồi tệ.Đặc biệt là ông tôi sẽ cực kì là thất vọng. Tôi cũng không muốn làm ông buồn.

Tôi dần dần đến gần ô cửa sổ và nhìn ra ngoài. Sau khi ngắm nhìn chạng vạng, tôi quay người đi, ngồi trên thành cửa sổ và cười một cách đầy ấm áp.

“Hôm nay mệt lắm à?”

“Có việc gì mà lại mệt chứ? Nếu có việc gì thì chị mới là người mệt ấy.”

Trong quá khứ, tôi từng có được sức mạnh khi nghe cái giọng nói ấm áp và ân cần của cô ấy.

“Hôm nay chị đã làm gì vậy?”

“Không có gì cả. Như mọi ngày thôi.”

“Như mọi ngày…”

Tôi nhìn cô ấy khi cô ta cất giọng. Tôi chưa từng nghĩ nụ cười trong sáng đó lại có thể che giấu một cách hoàn hảo những ý định hiểm độc của cô ta.Bởi vì thế, tôi đã tin cô ấy đến cuối cùng.

“Ah ! Quan trọng hơn, hôm nay có khách đến đấy.”

“Khách sao?”

“Trời ạ, chị đã nói em trước đó rồi mà. Đó là một vị khách rất quan trọng sẽ đến đây hôm nay ấy.”

“Chị có nói à?”

Tôi không thể nhớ. Tôi không hề nhớ được vị khách đó, đó không hẳn là một người quan trọng.

Tôi chìm đắm vào suy nghĩ cho đến khi Erusia nắm tay cô ấy đầy vẻ mê ly với một biểu cảm hết lòng khen ngợi.

“Cho chị biết luôn là đó là một người đàn ông tuyệt vời lắm ấy… bởi vì chị gái em cũng tuyệt vời không kém mà. Em đã rất tự hào khi có được một người chị như chị đấy.”

Tôi nhìn cái khuôn mặt sáng sủa của cô ấy. Giờ thì tôi đã biết, tôi chỉ có thể thấy được những việc làm “trong sáng” của cô ta là đầy sự giả tạo mà thôi.

Kìm nén sự khát khao của tôi để tỏ vẻ không quan tâm đến cô ấy, tôi quay đi và quay đầu ra cửa.

“Em sẽ ăn ngoài phòng của mình hôm nay sao? Chị sẽ chuẩn bị cho em vậy.”

“Dạ? À vâng…”

Erusia chắc đã nhận thấy chị gái cô hành động không như mọi ngày khi cô đã ứng phó với mọi chuyện rất cẩn thận. Tôi quay đi vì không muốn thấy bản mặt cô ấy thêm lần nào nữa, nói tạm biệt và rồi đóng cửa lại.

“Haaa…”

Dạ dày tôi bỗng trở nên tệ đi đến nỗi tôi như muốn nôn ra vậy.

Tôi không thể cười khi nhìn cô ấy cũng không thể nói chuyện với cô ấy với một giọng nói ấm áp được. Dù vậy, em gái tôi đã làm con tim tôi bị tổn thương.

“Nó sẽ dễ dàng hơn khi kí hợp đồng với một tên biến thái già nua.”

Tôi mím chặt môi mình và kìm lại việc muốn nói. Tôi cố giữ bình tĩnh cái tâm trạng đang nổi lên từng đợt sóng gió của mình khi tôi dựa vào cửa và tôi chợt nghe thấy âm thanh cửa trước mở và tiếng mọi người rộn rã chào hỏi nhau.

Khách đến à? Ai mà họ phải chào một cách tử tế vậy chứ?

Tôi lần theo tường và đến một góc để nhìn đến cửa trước. Một nhóm gồm năm người đàn ông ăn bận đẹp đẽ đang cầm theo những món quà và vui vẻ chào hỏi nhau.

“…”

Đây là cảnh tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi đã không nhớ những người này và trốn sau tường để quan sát những việc đang xảy ra. Ông mời một người đàn ông vào và cười rất vui vẻ.

“ Tôi không thể tin được mà…”

Để thấy gương mặt ấy lần nữa.

Đúng rồi, là ngày hôm nay, tôi đã quên mất. Người đàn ông tiến vào cuộc đời tôi từng bước một và sẽ gặp Erusia hôm nay.

“Thì ra là em ở đây! Cảm ơn vì đã mời ta hôm nay, Laurencia à.”

Một dáng người cao lớn đi kèm với sự đẹp trai với một nụ cười chân thật, hắn ta đã cướp mất hàng vạn trái tim của thiếu nữ với vẻ thanh lịch và cử chỉ của mình. Nhưng hắn ta là kẻ tôi đáng nguyền rủa.

“Hầu tước Acpencia…”

Người đàn ông hứa sẽ yêu thương và cho tôi mọi thứ. Người đàn ông đã dùng nhiều năm để khiến tôi phải tin tưởng chỉ để phản bội tôi cùng với em gái mình và khiến tôi phải bị suy sụp. Là kẻ mà đã chế nhạo tôi khi tôi qua đời.

Hôm nay là ngày hắn sẽ cầu hôn tôi.

Tôi Không Tin Tưởng Em Gái Sinh Đôi Của Tôi ~Chap 3~

Cử chỉ của ngài ấy không giống như người được phong là người đứng đầu một gia đình quân nhân, ta có thể thấy phong thái lịch thiệp và từ tốn từ thói quen trò chuyện của ngài. Mọi người thì như những con vẹt nhí nhảnh bên cạnh Ian với bộ lông nhân tạo. Một cách mô tả khác là ngài chẳng khác gì một con công.

Ngài toát ra một cảm giác như thể cô đơn, sống trong thế giới này. Do đó, nhiều phụ nữ cảm thấy như thương hại.

Một lí lịch với uy quyền to lớn, cùng với vẻ ngoài ấn tượng và tính cách làm phụ nữ tin tưởng, đã khiến ngài ta trở thành đối tượng của mọi sự đố kị. Tuy nhiên, do ngài ấy là người đồng tính và sự chú ý của mọi người đặt vào người đàn ông đang trò chuyện bên cạnh tôi, Barrett.

“Hôm nay em cũng rất đáng yêu, tiểu thư Laurencia à. Lần trước khi em mời ta đến dinh thự, em dường như trông không được tốt mấy. Có vẻ như hôm nay em đã ổn rồi.”

Tại vì hắn mà tôi không khỏe, thực sự, sẽ rất tuyệt nếu hắn ta biến đi cho khuất mắt tôi. Nếu tôi mất kiểm soát về lí trí hoặc bị phân tâm, những từ đó sẽ thoát ra từ trong miệng tôi. Để tránh nói những lời đó thành tiếng, tôi buộc mình phải nghĩ về điều gì đó khác đi mà lặp đi lặp lại.

“Tôi đã ổn.”

Tôi trả lời mà chả thèm nhìn vào khuôn mặt hắn không như cung cách của một quý tộc chút nào. Như thể tôi là một con khốn hoặc một người không học cách cư xử, tôi từ chối hắn ta một cách quyết liệt mà không có sự lịch sự đáng lẽ phải có của một quý tộc.

Không có cách cư xử song con người không thể nào sống được trong xã hội quý tộc này do sự phản ứng gay gắt mà họ sẽ phải nhận lấy. Barrett là một quý tộc của một gia tộc vô cùng lớn mạnh.

Mọi người dường như tập trung vào cuộc trò chuyện của tôi với Barrett.

Tuy nhiên, mặc dù đó là trường hợp mà những từ ngữ tinh tế không phát ra từ môi tôi. Và tôi cứ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu hắn rời đi trước khi tôi bắt đầu tuôn ra những lời nguyền rủa hắn.

“Ha, haha…, có vẻ như tình trạng cơ thể của tiểu thư Laurencia hôm nay không tốt lắm.”

“Tôi phải cảm ơn người nào đó vì điều này.”

Nghe giọng nói lạnh nhạt của tôi, Barrett bèn ngậm miệng. Cho dù hắn đeo mặt nạ đẹp đến cỡ nào thì hắn vẫn chỉ là đồ rác rưởi mà thôi. Điều này sẽ không thay đổi được.

“Tiểu… thư.”

“Nếu không còn lời nào muốn nói nữa, tôi sẽ rời đi trước.”

Tôi có cảm giác rằng Barrett sẽ đi theo tôi sau khi tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình. Trong lúc vội vàng, tôi đã đi qua đám đông của giới quý tộc và đi ra ngoài. Tôi không muốn ở cùng một không gian với hắn ta nữa.

Từ đầu, tôi vốn không thích tham gia các bữa tiệc. Thật là mệt mỏi khi phải tương tác với những kẻ có nụ cười giả tạo để có được chấp thuận cho doanh nghiệp của tôi. Tôi không muốn nỗ lực nhiều hơn trong việc giữ hình tượng của mình. Ngay cả khi đó là một bữa tiệc thú vị, tôi luôn cảm thấy như mình đang làm đúng việc.

Tuy nhiên, tôi đã đến bữa tiệc của Công tước Veridian để từ chối Hầu tước Acpencia, nhưng do hắn ta liên tục nói chuyện với tôi, kế hoạch đã phản tác dụng.

Trong một thời gian dài, gia đình Aztane và Acpencia đã bí mật đồng ý về hôn ước này, nhưng bây giờ mọi người đã đón nhận nó. Đã bốn ngày kể từ khi Barrett đến căn dinh thự nhưng bây giờ tin đồn đã được lan truyền.

Tin đồn đó đã được lan truyền bởi một người có cái miệng phóng đã̉ng tức tên khốn Barrett. Tôi đã muốn xóa bỏ mối quan hệ của mình với Barrett bằng cách nói chuyện với những người đàn ông khác trong giới quý tộc này, nhưng không thể vì hắn ta cứ nói chuyện với tôi.

Ai sẽ dám tán tỉnh người con gái của tên Hầu tước Acpenica mà đã nằm trong tầm ngắm của hắn và có nguy cơ sống trong sự phẫn nộ của tòa án đây? Cũng vì vậy nên những người đàn ông khác đều tránh nói chuyện với tôi

Tôi đã nhận thức được Barrett khủng khiếp như thế nào vì thực tế là những người đàn ông khác đều tránh tôi vì sợ hãi.

“Không có cách nào để làm được việc này, khốn kiếp!!!”

Đã được bốn ngày kể từ khi tôi trở về quá khứ, tôi nghĩ rằng mình có thể thay đổi con đường của mình nhưng tôi vẫn bị ràng buộc với Barrett. Lòng tham của hắn ta tập trung vào tôi. Thành thật mà nói, đó không phải là tôi mà là tài sản của gia đình Aztane.

Hắn ta là một kẻ với lòng tham không đáy. Nếu hắn có được tất cả mọi tài sản của gia đình Aztane, hắn ta sẽ đủ thịnh vượng để trở thành công tước. Trong thực tế, hắn đã sử dụng em gái tôi để làm như vậy.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác. Có một cơ hội. Để thoát khỏi hắn ta, bảo vệ bản thân và gia đình tôi.

Vì lý do đó tôi cần sức mạnh. Sức mạnh để thoát khỏi khế ước mà không sợ gia đình Acpenica. Tôi cần loại sức mạnh đó.

Tuy nhiên, ở vùng đất này, không có nhiều người có thể làm lơ gia đình Acpencia.

‘Veridian, Safeldric và Hoàng tộc’

Đầu tiên, hoàng thái tử hiện tại là một đồng minh thân cận của Barrett. Vì vậy, loại.

Gia đình Safeldric hiện chỉ có bốn cô con gái. Vì vậy, cũng loại luôn.

Người cuối cùng là người đứng đầu gia đình Veridian, Ian.

“Tôi … Tôi phải làm gì để thuyết phục một người đàn ông đồng tính đây?”

Bao gồm cả bản thân tôi, sẽ không có cơ hội ngay cả khi sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần nhất trên lục địa này. Và ngài ấy lại thích đàn ông.

Sự ngoan ngoãn của ngài ta có thể trở nên hữu ích một cách bất ngờ. Nếu tôi ủng hộ vốn của ngài ấy, tôi có thể được ngài bảo vệ.

Không, trước đó những tài sản của gia đình Veridian cần phải cạn kiệt. Cho dù ngài có thể hoang đàng đến thế nào, họ vẫn được đặt tên là một gia đình công tước. Bao nhiêu là ngân sách hàng năm của ngài ấy? Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được số tiền.

Vì vậy, tôi coi việc thiết lập một hợp đồng dựa trên tiền là không thể.

Sau khi tranh luận về điều này hay điều đó, lựa chọn duy nhất của tôi là chọn một gia đình Hầu tước khác, nhưng…

Nếu tôi nhìn vào các ứng cử viên của mình, họ hầu hết là đàn ông lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, hoặc trẻ nhỏ. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ độ tuổi nào phù hợp với mình cho dù tôi trông có tìm kiếm trong sự khó khăn ra sao.

Tôi hít một hơi thật sâu khi lang thang quanh vườn trong khi suy nghĩ, tôi có thể nghe thấy ai đó gọi tôi từ phía sau.

Một giọng nói sẽ khiến ta nổi da gà khi nghe nó. Tôi nhăn mặt và quay đầu về phía Barrett, kẻ mà đang nhanh chóng lại gần.

“Tiểu thư Laurencia! Vậy ra là em ở đây!”

Hình ảnh hắn gọi tên tôi bằng những hơi thở hổn hển thật không thành thật. Không có mồ hôi trên khuôn mặt của người đàn ông được cho là khó thở.

Sau khi có điều kiện để phát hiện ra bản mặt dối trá, tôi sẽ không dễ dàng bị lừa bởi diễn xuất của hắn.

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt thảm hại và quay đi. Nó không đáng để nói chuyện. Nếu tôi làm điều này thì hắn ta nên tự khắc biết và xéo đi.

Tuy nhiên, hắn chai lì hơn tôi nghĩ.

“Tiểu thư, xin hãy đợi ta!”

Barrett gọi to và lớn, không giống như một người hết hơi. Tôi đã không định di chuyển vì giọng nói và dung tích phổi của hắn quá lớn.

Tôi rời đi như thể tôi không thể nghe thấy hắn ta, nhưng Barrett đi theo tôi và mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi.

“Ta đã nói em là ngừng di chuyển!”

“Kyaaaa”

Nó rất đau! Có nơi nào trên đời này mà ta sẽ tìm thấy một người vô tình nắm lấy cổ tay đau như thế này chứ? Tôi lườm hắn sau khi nhìn xuống cổ tay tôi đang nắm lấy một cách đau đớn.

“Anh đang làm gì vậy,Hầu tước? Buông tôi ra!”

“Ta không thể làm thế. Ngay từ đầu, em đã hành động như thể em không thể nghe thấy bất cứ điều gì ta nói. Ta cần biết lý do tại sao em lại phớt lờ ta.”

“Tôi không bao giờ làm một điều như vậy. Lập tức cho tôi đi! Đúng đau mà!”

“Hãy nói cho ta biết lý do!”

Cơ thể tôi bắt đầu loạng choạng trước phản ứng thô bạo của hắn ta nên đã khiến tôi phải dấy lên từng cơn run rẩy. Cho dù Barrett gầy đến thế nào, mà người tôi chưa từng luyện tập thân thể gì nhiều nên cũng không thể trội hơn hắn về sức mạnh.

“Em có lý do gì để coi thường ta?”

“Anh đang hỏi bởi vì anh không biết sao, anh là một thằng khốn rác rưởi!? Anh đã ngoại tình với em gái tôi và phản bội tôi!” Những lời nói đó dâng lên đến tận cổ họng tôi. Tuy nhiên, nếu tôi nói những lời đó thì rõ ràng là tôi đã phát điên, vì vậy tôi cắn môi và chỉ lườm hắn.

“Đây không phải là hành động đáng có của một quý ông. Xin hãy để tôi đi.”

“Nếu em cho ta biết lý do ta sẽ cho em đi. Bởi vì, chắc hẳn em sẽ bỏ chạy ngay khi tôi buông tay, đúng chứ?”

Phản ứng của hắn rất nhanh. Thật khó chịu khi thấy Barrett hành động một cách lịch sự trong chiếc mặt nạ bất chấp cơn thịnh nộ mà hắn ta có thể cảm nhận được. Tôi đã thấy được bản chất thực sự của hắn từ khi hắn lạnh lùng bảo tôi biến đi và cười vào sự bất hạnh của tôi.

“Hãy trả lời ta đi!”

“Kkkyaaaaag!”

Tôi choáng váng khi hắn nắm lấy cổ tay kia của tôi và lay tôi. Tôi sẽ không đến đây nếu tôi biết tôi sẽ bị giữ lại bởi một người mà tôi không muốn thấy hay gặp. Bởi vì đó là vào ban đêm, sẽ không có ai đến giúp tôi cho dù tôi có hét lên bao nhiêu.

“Tiểu..”

“Chuyện gì đây? Mấy người có người yêu rồi đều cãi nhau ở vườn của người khác sao?”

Tôi quay đầu lại với giọng nói của người đàn ông đang chất vấn giọng điệu của Barrett. Một giọng nói tôi nghe lần đầu tiên. Ai đây?

“Ồ? Chúng ta có ai đây? Nữ tử tước Aztane và Hầu tước Acpencia đang yêu nhau đến chết? Hai người đang làm gì ở đây? Một cuộc trò chuyện riêng tư? Hay là…một mối quan hệ tình cảm mây mưa hơn thế?”

Người đàn ông đã xuất hiện là chủ của bữa tiệc này, Đại công tước Veridian, Ian. Tại sao người đàn ông này lại ở đây…Không, trước đó, anh ấy đã nói cái gì chứ?

“Ngài…ngài đang nói gì vậy?! Ngài đang nói tôi yêu ai đến chết?”

“Không đúng à? Bởi vì đó là những gì mọi người đang nói, ta cho rằng là vậy. Ngoài ra, hai người đã ở bên nhau suốt cả bữa tiệc rồi còn gì. Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ theo cách này.”

Anh loạng choạng như hể đang say. Khi nghe giọng nói và nhìn vào đôi mắt của anh ta, anh dường như không hề say rượu mà chỉ là đang cố tình say xỉn.

Anh ta đã giả vờ say xỉn để can thiệp vào chuyện này. Trong bữa tiệc, anh ta đã thể hiện một vẻ ngoài hoàn hảo nhưng giờ anh ta đã bắt đầu mắc sai lầm.

Trời đất ơi! Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều này.

“Làm ơn giúp tôi!”

“Hử? Giúp cô? Cô đang ở trong một tình huống nguy hiểm ngay bây giờ à?”

“Nguy hiểm thật đấy!”

“Với ai?”

“Với tôi!”

“Ah, có phải vậy không? Ta không biết.”

Ngài có biết không? Là nó đấy?

“Xin hãy giúp tôi!”

“Vị tiểu thư này, cô đang nói gì vậy hả…?”

“Vậy, cô cần giúp đỡ sao?”

Tôi lảng tránh bàn tay Barrett mà cố che miệng lại và gật đầu. Anh chàng này, với một nụ cười thích thú và nói rằng như đã hiểu ra, liền chìa tay ra.

Bàn tay này dùng để làm gì?

Với khuôn mặt xấu hổ lạ thường, anh nói.

“Ta là một người khá đắt giá đấy”

Anh chàng này vừa nói gì?

Thấy hành động của anh ấy không phù hợp với tâm trạng, tôi ngây người nhìn anh. Ngay cả Barrett cũng cảm thấy như vậy …

Ian ngây người nhìn bàn tay đang giơ ra của mình và anh ấy nhìn tôi, nghiêng đầu một cái.

“Cô không muốn? Nếu cô không muốn thì được thôi.”

Cái gì đây…? Thấy anh ta quay đi, tôi nhanh chóng nói gì đó. Không, khi tôi cố nói ra điều gì đó thì Barrett bỗng bịt miệng tôi lại và tôi chỉ có thể phát ra những tiếng động bị bóp nghẹt.

Hãy để tôi đi! Barrett đã ghì tôi xuống khi tôi cố gắng thoát ra và mở miệng nói những lời đáng khinh.

“Laurencia à! Em sẽ tiếp tục hành động theo cách này ư? Nếu em cứ hành động theo cách này cô sẽ gặp bất hạnh đấy…”

Cảnh tượng hắn mỉm cười nhẹ nhàng càng khiến hắn trở nên phát sốt hơn. Tôi không tài nào trả đũa được tên khốn mà tôi không thể tránh xa, và tôi ghét tôi đã yêu hắn ta một cách dại dột.

“Mmmmf!”

Tôi đá chân lên với tất cả sức mạnh của mình. Tôi đã nhắm vào ống chân của hắn bằng gót chân sắc nhọn của tôi và hắn đã hét lên, ôm lấy vết thương và nhảy xung quanh.

“Kkyaaaaaaag!”

Thật là một tiếng hét gớm ghiếc. Nó phù hợp với hắn ta. Tôi không thể tìm được cách trốn thoát khi hắn vẫn giữ chặt tôi nên cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất.

“Con điếm chết tiệt này!”

Hắn nắm lấy tóc tôi khi tôi nhanh chóng đứng dậy bỏ trốn.

“Kkyaaaaag!”

“Thứ rác rưởi như cô dám đánh tôi?”

Tôi cảm thấy như tóc của tôi sẽ bị xé toạc ra! Barrett cười ranh mãnh khi nhìn thấy tôi túm tóc mình để ngăn chặn sự căng thẳng tột độ.

Tôi cảm thấy khi tay hắn từ từ đưa xuống lưng tôi để giữ lấy tôi. Ngay lúc đó cơn ớn lạnh phút chốc lướt qua cơ thể tôi. Có chuột và bọ bò khắp cơ thể tôi sẽ tốt hơn thế này nhiều.

“Cô nên kiên quyết sửa chữa hành động của mình từ hôm nay”

Tôi nhắm mắt lại khi thấy tay hắn đưa lên toang đánh tôi.

“Ah, có thể…”

Bàn tay từ hông tôi không còn đi lên nữa. Ian, người đã rời đi mà không có sự quan tâm nào đã quay lại và nói. Rồi anh ngây người nhìn tôi và từ từ mở miệng.

“Ta có thể giảm giá một chút, cô có suy nghĩ gì thêm không?”

Nghiêm túc đấy anh chàng này !

” Tôi không quan tâm đến giá cả, hãy giúp tôi! Tôi sẽ trả cho ngài bất cứ giá nào!”

“Là vậy à?”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play