NovelToon NovelToon

Bạn Chanh

Chương 1

Dạo gần đây, chuyện làm ăn của Hứa Huệ Chanh rất ế ẩm.

Một nhóm người mới trẻ trung xinh đẹp vừa đến hội sở, rất nhiều khách hàng cũ đều bị bọn họ lôi kéo đi, ngay cả cơ hội nhặt mấy vị khách còn dư lại của cô và mấy “chị em” cũng chẳng có.

Hứa Huệ Chanh đã đợi hai tiếng đồng hồ, vậy mà Má Mì chẳng hề gọi đến số của cô.

Có vài chị em đã tự ra khỏi hội sở để kiếm khách. Cô nhìn nhìn thời gian, thở dài một hơi, bắt đầu thu dọn giỏ xách ra về.

Mấy bữa nay nhiệt độ rất thấp, khi vào đến hội sở Hứa Huệ Chanh mới thay đồ làm việc, nếu như ra ngoài, cô nhất định phải bọc kín từ đầu đến chân.

Có một người “chị em” đã từng gợi ý với Hứa Huệ Chanh, nếu như ở đây không có mối làm ăn thì ngược lại, ra đường sẽ có cơ hội, cho nên phải luôn mặc quần áo phù hợp nhất.

Hứa Huệ Chanh cũng từng thử qua, nhưng tiếc rằng cô vừa ra ngoài được 50 mét thì đã lạnh đến phát run rồi, nên chẳng thể nào khác hơn là bỏ cuộc.

Ở phòng thay đồ lớn, cô tự quấn mình lại thât kín kẽ. Nhìn khúc bánh chưng ở trong gương, cô không nhịn được mà cười khổ. Cô rất khâm phục đám “chị em” trong cái mùa giá rét này có thể để chân trần, mặc váy ngắn, vẫn giữ được cái dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Thật đáng đời, bảo sao cô không kiếm được tiền.

Hứa Huệ Chanh xách giỏ lên chuẩn bị ra ngoài thì đúng lúc Khang Hân đi vào. Nhìn thấy cách trang điểm của Hứa Huệ Chanh, Khang Hân vừa cười vừa nói, “Cô lại sắp về nhà rồi à?”

Hứa Huệ Chanh gật đầu, không nói gì. Cô không giỏi việc bắt chuyện tán gẫu.

Không biết Khang Hân cố tình hay vô ý, chị ta nói, “Má Mì nói đã gần nửa tháng nay cô chưa chia phần trăm cho Má rồi đấy.”

Hứa Huệ Chanh vẫn gật đầu, ăn nói khép nép, “Em sẽ cố gắng tìm khách mà.”

Khang Hân là tâm phúc bên cạnh Má Mì, Hứa Huệ Chanh vẫn mong chị ta có thể nói giúp cô vài câu.

Khang Hân hạ giọng “Ừm” một tiếng, rồi đi vào căn phòng nhỏ giành riêng cho mình.

Hứa Huệ Chanh ra khỏi phòng thay đồ lớn, cúi đầu vội vã đi về phía cửa sau. Vừa bước ra ngoài, cô đã lạnh đến run cầm cập.

Má Mì đã phái Khang Hân đến chuyển lời, e rằng đã có ý không bằng lòng. Nhưng cái loại thời tiết này, thật sự có thể tìm khách ở trên đường sao? Phần trăm của phí qua đêm, cô có thể tự mình đưa cho Má Mì, nhưng tiền rượu nước thì… cô phải lôi kéo được một gã coi tiền như rác mới được.

Cách hội sở không xa là một con phố nhỏ, đó là điểm đứng của lưu oanh. Hứa Huệ Chanh tính đi thử thời vận. Trên đường đi đến đó, ngón chân của cô bị rét đến tê cóng, tốc độ càng ngày càng chậm.

(Lưu oanh: gái đứng đường)

Đột nhiên, một bàn tay túm lấy cô từ phía sau, “Trần Thư Cần, sao em không bắt máy?”

Hứa Huệ Chanh bị cái túm ấy kéo ngã về phía sau, thân thể của cô đã lạnh cứng nên không kịp phản ứng lại, thuận thế ngã vào một bộ ngực ấm nóng. Ấm áp quá, cô không muốn rời khỏi chút nào.

Sau đó mũ lông của cô bị vén lên. Một trận gió lạnh thổi qua, tóc của cô bị gió thổi xõa lên mặt. Cô ngẩng đầu lên, xuyên qua kẽ hở của làn tóc, nhìn vào đôi mắt của đối phương.

Lúc đầu, đôi mắt ấy rất nồng ấm, nhưng chỉ trong chớp mắt, đã hóa lạnh lẽo.

Anh ta đỡ cô đứng ngay lại, khách sáo giải thích, “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Quần áo của hai người giống nhau.”

Cô gật đầu, gẩy gẩy tóc rồi đội mũ lên lại, kéo chặt khăn quàng cổ, tiếp tục đi về hướng đã định.

Hứa Huệ Chanh đứng trong gió rét nửa tiếng đồng hồ, cô muốn tươi cười để chèo kéo khách, nhưng gương mặt đã lạnh cứng đến nổi chẳng thể cử động. Cô cố gắng gỡ mũ xuống, kéo cái khóa kéo của áo lông ra, để cho mình trông không quá “gián đất”. Nhưng kết quả lại là, cô vẫn là chọn làm con gián đất.

Ở nơi này, mọi người đều ngầm hiểu với nhau đây là khu phục vụ. Những người đàn ông dừng lại trên đường, đa số đều đang có nhu cầu.

Hứa Huệ Chanh chỉ còn biết cầu nguyện, đợi những chị em khác đều có khách rồi, mối đến tiếp theo sẽ là của cô. Nhưng vào cái tiết trời đại hàn ngày hôm nay, thật chẳng có mấy người khách xuất hiện.

Có mấy người phụ nữ đang ở đó oán trách thời tiết, oán trách xã hội.

Hứa Huệ Chanh nghe thấy lòng mình nổi lên một trận đau buồn. “Ngày” hàng tháng của cô sắp đến rồi, nếu như mấy ngày này không tìm được khách đến hội sở tiêu tiền, cô sẽ bị ăn đòn.

Cô nhìn khắp bốn phía, cô chẳng thể sánh bằng mấy người phụ nữ tụ tập ở đây. Cô nghĩ, vẫn là nên đi cách nơi này xa một chút, có lẽ sẽ gặp một gã khách làng chơi không kén chọn.

Cô đi dọc theo đường cũ trở về, gặp được người đàn ông nào đang đi một mình cô cũng tiến đến chèo kéo. Một người cũng không được, ngược lại, cô còn bị một gã văng tục mắng chửi.

Cô làm thinh. Cô chính là gái bán hoa, gã ta mắng chẳng sai.

Hứa Huệ Chanh dựa vào trụ đèn trên phố, ngắm nhìn bầu trời đêm mờ mịt. Cô sau này, chắc chắn là không thể lên thiên đường được chăng.

Nhưng, cô muốn lên thiên đường mà.

Đột nhiên, cô chẳng còn tâm tình tiếp khách, thay vào đó là sự chua xót của toàn bộ hy vọng đã hóa tro bụi. Cô muốn về nhà.

Cô kéo chiếc mũ sụp thấp xuống, dường như muốn che hết tầm mắt lại, cứ thế mà cúi đầu đi về hướng nhà trọ.

Khu lầu nhà trọ này là kiểu căn hộ hai tầng, có từ một đến ba phòng ngủ không đồng nhất, người thuê trọ cũng có ba phần là làm cùng nghề với Hứa Huệ Chanh. Thậm chí, còn có kha khá người làm cùng hội sở với cô.

Cái hội sở kia, là một nơi có thể coi là chốn gặp gỡ quy mô lớn, bên trong có các nhân viên phục vụ cố định. Còn kiểu như Hứa Huệ Chanh thì thuộc vào kiểu bán cố định. Cô mượn chỗ của hội sở để tiếp khách, chỉ cần đảm bảo phí tiêu xài hàng tháng là cô có thể tự mình ra ngoài đón khách.

Thoạt nhìn, dường như nhân viên bán cố định có nhiều cơ hội hơn, nhưng thật ra, khách ngoài giá rất rẻ mạt, có khi tiền kiếm được từ mười mối khách ngoài cũng không bằng tiền bo của một người khách sộp trong hội sở.

Hứa Huệ Chanh mở cửa ra, đóng lại, sau đó cô ngồi xuống chiếc giường đẩy ở phòng khách.

Căn hộ này là kiểu một phòng khách và một phòng ngủ, tầng dưới là phòng khách, tầng trên là phòng ngủ.

Vì để tiện việc làm ăn, Hứa Huệ Chanh cũng đặt một chiếc giường ở trong phòng khách. Lâu dần, lầu trên đã thành thế giới nhỏ của cô.

Cô ngẩn người một hồi, sau đó mới từ từ đứng dậy, đi mở máy sưởi.

Gần đây cô có khuynh hướng mập lên nên không dám ăn nhiều, thường hay để bụng rỗng cả đêm. Xế chiều hôm nay cô mới ăn một chút bánh ngọt rồi nhịn đói đến bây giờ. Lúc này thật sự là cô đã chịu không nổi nữa.

Cô đợi cơ thể mình ấm lên rồi vào nhà bếp úp một tô mì.

Tướng mạo không có, cả vóc dáng cũng không, chẳng biết cô còn có thể trụ trong cái nghề này được mấy năm.

—-

Hứa Huệ Chanh tìm mấy hôm cũng không dẫn được một người khách nào vào hội sở. Lúc đem phí bảo kê nộp cho Má Mì, cô cứ nơm nớp lo sợ.

Má Mì hừ lạnh một tiếng, “Dạo này cô không đưa khách đến đây chơi, tiền rượu nước cả một đồng cũng không có. Chuyện này tôi còn chưa báo cho Vũ ca đâu, nếu như anh ta mà hỏi thì cô ăn cho hết.”

Nhắc đến Vũ ca, tim của Hứa Huệ Chanh cũng phát run, cô hoảng loạn không thôi. “Má Mì, Má khoan đừng nói, tối nay nhất định con sẽ tìm được khách.”

Má Mì trừng mắt nhìn quần áo của Hứa Huệ Chanh, rất không hài lòng, “Vậy thì đừng mặc nhiều như vậy nữa, quấn thành cái dáng vẻ đó, thằng đàn ông nào nhìn cho nổi. Vào đêm nay, cô nói đó, đừng có mà quỵt tiền.”

Hứa Huệ Chanh vội vàng gật đầu, sau đó liền ra ngoài kiếm khách. Vừa ra khỏi hội sở không xa, Má Mì đã gọi điện đến kêu cô về tiếp khách.

Cô lại quay đầu chạy về. Khi về đến hội sở cô mới biết rằng Khang Hân gặp phải một gã khách bệnh hoạn, bị bất tỉnh trong phòng bao.

Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Khang Hân bị khiêng ra ngoài, cả người không khỏi phát rét.

Hai bên mặt của Khang Hân đều sưng lên, khóe miệng còn có vệt máu lờ mờ, trên cổ hiện đầy dấu bị siết, quần áo rách nát, không che đậy nổi thân thể.

Ở chốn này lâu ngày, nhất định sẽ đụng phải bọn bệnh hoạn.

Trước nay Má Mì đều chiếu cố Khang Hân là cái người có tiếng trong hội sở này, loại khách nào có những sở thích quái dị bà đều lọc bỏ một cách thỏa đáng. Hôm nay, trong phòng bao đó, hẳn là không phú cũng quý, tuy rằng bà có chút đồng tình với Khang Hân thì một người trong đó cũng chọc không nổi. Cũng may, sau khi Khang Hân bất tỉnh, mấy gã khách đó liền đuổi chị ta ra ngoài, nếu như tiếp tục hành hạ, e rằng cả cái mạng cũng không còn.

Đợi sau khi Khang Hân vào phòng y tế, Má Mì nói, “Sơn Trà, đối phương nói muốn tìm một người đẫy đà, tạm thời chỉ còn lại con thôi.”

Hứa Huệ Chanh cười khổ trong lòng. Không phải là đối phương muốn một người đẫy đà, chỉ là Má Mì muốn đẩy cô vào đó thôi.

Từ sau khi hơi mập lên tới nay, cô đã không còn mặc những bộ quần áo bó sát người nữa, chỉ làm lộ nhược điểm cơ thể, cho nên, hôm nay cô vẫn mặc một chiếc váy ngắn hơi thùng thình.

Má Mì nhìn thấy trang phục của cô cũng lười nói móc vài câu, sau cùng bà ta nói, “Mẫu Đơn và Hoa Nhài đều ở trong đó, hầu hạ mấy cậu ấm kia cho tốt. Cho dù con có bị đánh, Má cũng không thể làm gì được.”

Hứa Huệ Chanh miễn cưỡng cười một cái. Khang Hân cũng ứng phó không nổi đám khách cũ này, cô thật sự chẳng có chút lòng tin nào.

—-

Phòng bao vừa mở ra, tiếng ồn ào truyền đến dồn dập, bên trong khói mù dày đặc, ánh đèn mịt mờ.

Hứa Huệ Chanh đứng ở cửa, bày ra nụ cười công việc.

Một gã đàn ông liếc về phía cô, khinh khỉnh nói, “Ha, đi một em lại đến một em.” Một tay gã ôm một cô gái, hai chân vắt lên đùi một cô khác.

Ở góc độ này của Hứa Huệ Chanh nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy được đại khái thân hình của gã ta, rất cao lớn.

“Qua đây nào, cô em.” Gã đàn ông đó ngoắt ngoắt tay với cô, ngả ngớn mà quá đáng.

Cô yêu kiều dời bước qua đó.

Sau khi nhìn thấy gương mặt của cô, gã kia mỉa mai nói, “Đưa cái loại hàng này tới, thật sự là muốn bị chơi tới chết sao.”

Nụ cười trên môi của cô không đổi. Khi cô đến gần mới phát hiện ra, gương mặt của hai cô gái kế bên gã đàn ông kia đều có vết bầm xanh. Trong lòng cô run sợ. Ánh mắt đau thương của Hoa Nhài cách cô gần nhất trông thật đáng thương, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục bóp chân giúp gã.

“Tới đây nào, đến chơi quyền với anh nào.” Gã ta đứng dậy, tay nắm thành quyền, lắc lắc cổ tay, “Quyền thứ nhất một vạn, quyền thứ hai hai vạn, cứ thế mà tính. Thử xem cô em tối nay có thể kiếm được bao nhiêu.”

Hứa Huệ Chanh sửng sốt.

Thấy cô đứng bất động, gã ta lại ra lệnh, “Đưa mặt đến đây.”

Không đợi cô phản ứng, quả đấm kia đã vung ra. Ngay lập tức cô văng ra xa hai mét. Khuôn mặt đau đến rúm ró, môi chỉ cần khẽ động cũng đau đến ứa nước mắt.

“Xúi quẩy!” Gã ta rất không vui, “Khóc quái gì, cười cho anh một cái.”

Cả gương mặt của Hứa Huệ Chanh đều cứng ngắc, sao còn có thể cười nổi. Trước đây cô không nghe lời, không chịu tiếp khách, Vũ ca đã đánh cô, nhưng sức lực khi đó còn xa mới có thể mạnh như gã bệnh hoạn trước mắt này.

Gã ta đạp một cú lên vai cô, nắm lấy cằm cô, nhìn mặt cô đau đến méo mó, gã ta dùng ngón tay chà lên vết thương của cô, cười thật nham hiểm, “Cô em thế này, cả một vạn cũng kiếm không được.”

Sau đó gã ta vung một tát vào nửa gương mặt kia.

Trong miệng của Hứa Huệ Chanh tràn ngập vị máu, cô cắn chặt môi dưới, cố nén cơn đau như xé kia.

“Đau không?” Gã ta áp sát vào bên tai cô như vô cùng thân thiết, ngón tay quấn lên cần cổ của cô.

Hứa Huệ Chanh nhắm chặt mắt lại, một tiếng cũng không hé.

Gã ta tỏ vẻ thích thú, ra sức bóp cổ cô, “Đau không? Hả?”

Gã đàn ông đó là một tên điên!

Những người vây xem trong phòng, chẳng ai dám ngăn cản hành động của gã.

Hứa Huệ Chanh cảm thấy, mình có thể cứ thế mà chết đi được.

Chương 2

Vào lúc Hứa Huệ Chanh sắp nghạt thở tới nơi, gã đàn ông kia mới nới lỏng tay.

Cô hổn hển hít lấy hít để không khí, kèm theo là trận ho không dứt.

Gã nửa ngồi xổm xuống, nhìn vào gương mặt bầm dập của cô rồi cười ha hả, “Chơi vui không?”

Hứa Huệ Chanh không thể nói rõ cảm giác bây giờ là gì, cơn đau từ trận ho như xé toạt hai má cô ra, cổ họng cũng cháy rát đến khó chịu, cả người của cô đều đang đau đớn. Thân thể cô co quắp, nằm nghiêng mình run lẩy bẩy trên mặt đất.

Gã ta đứng dậy, xoay đầu nhìn bóng người trong góc, cười hỏi, “Chung Định, con bé này chịu được bao lâu rồi?”

“Một phút rưỡi.” Giọng nói đó mang theo sự châm biếm.

Gã huýt sáo, “So với đứa ban nãy thì khá hơn có một chút xíu xiu.”

“Là mày yếu sức rồi chăng.” Chung Định tỉ mỉ nhìn đường cong của người đang nằm trên đất kia. Dáng lưng này, thật sự là hơi giống Trần Thư Cần.

“Nhảm nhí.” Khóe miệng gã xệch xuống, phản đối, “Tao đã ra tay mạnh lắm rồi. Đã cược thì chịu nhận thua, người anh em.”

Chung Định thu hồi ánh nhìn, bộ dáng uể oải. “Hòa, thắng thua đâu ra.”

Gã đàn ông nhướng mày, “Hay là tao bóp cổ nó thêm một chút nữa?”

“Tùy mày, đừng có để xảy ra án mạng là được.” Chung Định không quan tâm bóng người đáng thương đang nằm đấu lưng lại với hắn nữa, hắn cầm lấy ly rượu, đổ vào miệng cô gái ngồi bên cạnh.

Hứa Huệ Chanh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, không lên tiếng. Cho dù cô có van xin thì bọn chúng cũng sẽ không thay đổi ý định. Danh dự của cô, tính mạng của cô, trước mặt bọn chúng hoàn toàn vô nghĩa.

Cô đã sớm chết lặng.

Mặt đất mặc dù trải thảm nhưng vẵn lạnh như băng, lại cộng thêm cơn đau khó chống chọi, trong lòng cô thầm cầu cho nhã hứng của đám cậu ấm kia đừng quá cao…

Gã đàn ông lật người cô lại, bàn tay đặt lên trên cổ cô, nụ cười mang theo vẻ bất cần đời, “Cô em, lần này em phải cố gắng nhé, chịu đựng cho anh qua được một phút, sẽ có thưởng lớn.”

Hứa Huệ Chanh cảm thấy mình chịu không nổi nữa, ý thức của cô từ từ mờ nhạt. Cô chẳng còn biết tại sao mà cái mạng rẻ mạt này vẫn còn sống được cho đến bây giờ.

Đúng rồi.

Cô muốn tích đức, cô muốn lên thiên đường…

----

Thế giới này, mạng sống nào càng thấp hèn thì lại càng kiên cường. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hứa Huệ Chanh sau khi tỉnh lại.

Cô cũng được đưa vào phòng y tế, vết thương trên mặt đã được xử lý, cổ cũng đã được thoa thuốc mỡ.

Ở giường kế bên, Khang Hân nằm thẳng băng, mắt nhìn lên trần nhà. Nghe thấy tiếng ho khan nho nhỏ của Hứa Huệ Chanh, mắt Khang Hân khẽ nháy, “Sơn Trà, sao cô lại vào nghề này?” Giọng nói của chị ta vốn đã trầm thấp, hiện giờ cổ vì bị bóp, nên lại càng khàn đục.

Hứa Huệ Chanh cũng nhìn thẳng lên trần nhà, môi mấp máy, “Lúc nhỏ em…” Nói được ba từ, cô lại bắt đầu ho khan.

Khang Hân dường như đồng cảm với nỗi đau đớn kia, nên nói, “Bỏ đi, sau này hẵng nói.”

“Ừm.” Hứa Huệ Chanh kéo chăn lên một chút, cổ họng cô đau như lửa đốt, thật sự không tiện nói chuyện.

Hai người im lặng một hồi thì Má Mì bước vào phòng.

Bà hỏi thăm tình hình của Khang Hân trước, sau đó mới bước đến bên giường của Hứa Huệ Chanh, “Lần này con cứ nghỉ ngơi cho tốt vào, con cũng không cần lo lắng về phí rượu nước của tháng này nữa, các con sẽ được chia phần trăm trên hóa đơn của mấy vị thiếu gia kia.”

Hứa Huệ Chanh như được trút bỏ gánh nặng.

Má Mì thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Bên Vũ ca, má sẽ giấu giúp con.”

Hứa Huệ Chanh càng thêm cảm kích, ít nhất thì cũng có thể cố qua được tháng này rồi…

Cô nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi một ngày, sau đó về căn hộ nhỏ của mình. Thời gian dưỡng thương, cô gần như không bước chân ra khỏi cửa.

Đợi sau khi bà dì cả thân thích đi rồi, Hứa Huệ Chanh liền đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Làm cái nghề này, đối với chuyện phụ khoa phải cẩn thận, mỗi tháng cô đều đi kiểm tra sức khỏe. Lúc mới đầu, cô cảm thấy rất mất mặt, cho nên cứ cách một tháng lại đổi một bệnh viện khác. Sau này, do đã lười chạy khắp nơi nên cô dứt khoát cố định tại một bệnh viện.

Tư tưởng của Hứa Huệ Chanh rất mâu thuẫn. Rất nhiều lần, cô cảm thấy bản thân mình chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng cô cũng rất quý trọng mạng sống của mình. Nói trắng ra, cô rất sợ chết.

Khi thương tích của Hứa Huệ Chanh đỡ khá nhiều rồi, Má Mì gọi điện đến hối cô quay lại làm việc.

Cô nhìn tờ lịch, một tháng mới lại bắt đầu. Điều đó có nghĩa là, cô lại phải lo lắng về phí rượu nước.

----

Hứa Huệ Chanh mặc áo lông thật dày, cô không dám vào bằng cửa chính nên chỉ có thể đi phía cửa phụ, đợi sau khi thay xong trang phục làm việc, cô mới đi đến quầy bar.

Nếu như trong đầu tháng cô có thể hoàn thành nhiệm vụ thì những ngày kế tiếp sẽ dễ thở hơn nhiều.

Vì thế, cô phải bán sức một lần.

Hứa Huệ Chanh tìm được một người đàn ông 39 tuổi, cô và gã ta trao đổi nửa tiếng đồng hồ, tính toán những khoản mà gã sẽ tiêu. Cô thấy dáng vẻ của gã cũng không phải người có tiền, nên cũng không dụ gã quá nhiều.

Tới lúc thanh toán, mặt gã ta đỏ ứ lên như màu gan heo.

Cô chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

Khi hai người cùng đi về phía cửa hội sở, gã vẫn oán trách rượu mình uống quá mắc, thế là gã liền ép giá Hứa Huệ Chanh.

Hứa Huệ Chanh lắc đầu. Giá của cô mắc hơn giá của đám lưu oanh ở bên ngoài, nhưng cô còn phải chia phần cho Má Mì, nếu tính kỹ lại thì phần cô kiếm được thật sự rất ít.

Gã ta nổi giận đùng đùng đẩy cô một cái, “Đồ đê tiện, tiền rượu đó không phải tiền hả! Cái loại gái như mày mà cũng dám đòi giá bốn con số.”

Cô loạng choạng ngã về phía sau mấy bước, va phải một lồng ngực. Rất ấm áp…

Cô gần như quay đầu lại ngay tức khắc. Cô nhớ đôi mắt này, tháng trước chúng đã thoáng ấm nóng rồi chợt lạnh ngắt trước mặt cô.

Anh ta nở ra một nụ cười thân thiện với cô.

Cô trở nên lúng túng. Những lời mắng chửi của gã đàn ông kia chắc chàng trai ấm áp này đã nghe thấy hết…

Sau khi qua cơn tức tối, gã đàn ông kia cũng chẳng còn cảm hứng chơi gái nữa, “Tao về nhà với bà xã, ai thích thú cái loại người ** như mày.”

Những người xung quanh nghe thấy lời này đều liếc nhìn Hứa Huệ Chanh. Những ánh mắt kia có khinh thường, hoặc nhìn xoáy vào cô, cũng có loại “cười trên nỗi đau của kẻ khác”.

Hứa Huệ Chanh quấn chặt áo khoác ngoài lại, xoay người đi về phía quầy rượu. Cô chính là làm cái nghề này, mặt mũi cũng đã mất sạch từ lâu rồi.

Người pha rượu thấy cô lại quay về, tò mò hỏi thăm.

Cô cười cười, “Không thỏa thuận được giá.”

Người pha rượu nhún nhún vai.

Hứa Huệ Chanh quét mắt một lượt hết nơi đại sảnh hoà trộn giữa thanh và sắc này, sau đó dừng lại ở chỗ chàng trai ấm áp kia.

Anh ta đang ngồi một mình trên ghế sofa, một bình rượu, một cái ly.

Có mấy cô gái ăn mặc thiếu vải diễu qua trước mặt, anh ta tỏ vẻ như không nhìn thấy. Có một cô tiện thể ngồi xuống bên cạnh hắn, kề sát bên người hắn rồi nói cái gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ.

Anh ta đáp lại một câu, sắc mặt cô gái bỗng chốc biến đổi, sau đó cô ta bỏ đi.

Có thể anh ta xem thường những cô gái làm cái loại nghề này, Hứa Huệ Chanh nghĩ như vậy. Cô dán mắt vào bình rượu trên bàn của người đó một lúc, sau đó nảy ra một cách.

Cô lấy hết 120 phần trăm dũng khí của mình, đi đến chiếc bàn kia.

Chàng trai ấm áp đại khái cũng nhận ra cô, nhè nhẹ gật đầu ra hiệu với cô.

Hứa Huệ Chanh ngồi xuống ở mép sofa, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Anh ta cũng không hỏi tại sao cô lại ngồi ở đây, vẫn như cũ thưởng thức rượu của mình.

Cô chỉ vào bình rượu của anh ta, khách sáo hỏi, “Ngài còn tiếp tục gọi rượu chứ ạ?”

Âm nhạc rất ầm ĩ, thế nhưng anh ta lại nghe rõ những gì cô nói nên bèn gật gật đầu.

Hứa Huệ Chanh mím môi, cân nhắc một chút rồi lại hỏi, “Nếu như ngài tiếp tục gọi rượu, có thể báo dưới số của tôi cho phục vụ biết được không?” Cô biết đây là hành vi gian dối, nhưng rượu anh ta đang uống kia là loại đắt tiền, nếu như có thể thuận tay đẩy thuyền, thì thật sự là một chuyên tốt.

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt xoáy thẳng.

Cô bị nhìn đến chột dạ, “Nếu như không tiện, thế thì thôi vậy.” Nói xong cô đứng dậy, tính bỏ đi.

Thế nhưng một câu nói của anh ta đã ngăn cô lại, “Số của cô là số mấy?”

Cô lại ngồi xuống, nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích, “47.”

“Cờ chết, số này dễ nhớ.”

(Trong tiếng Trung, 47 phát âm giống như ‘cờ chết’ – siqi)

“Quả thật dễ nhớ.” Hứa Huệ Chanh cười một tiếng, cuộc đời của cô không phải một nước cờ chết sao.

Cô thấy chàng trai ấm áp này tuy rằng quần áo bình thường, nhưng ngũ quan tuấn tú, khí chất thanh nhã, đoán chừng hẳn không phải là hạng người bình thường. Cô không dám tùy tiện đến bắt chuyện, không thể làm gì khác ngoài lặng lẽ ngồi một bên.

Qua một lúc, cô tiến gần đến bên anh một chút, cách anh một chỗ ngồi. Thấy anh quay đầu nhìn mình, cô cuống quít giải thích, “Tôi ngồi quá xa, bọn họ sẽ nghi ngờ.”

Anh ta không để ý nhiều, ánh mắt lại dừng trên sân khấu, nhưng tiêu cự dường như lại ở một nơi xa xăm nào đó.

Chàng trai ấm áp lại gọi thêm hai chai rượu. Lúc nhân viên phục vụ đi đến, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh ở bên thì rất bất ngờ, không dám tin rằng cô có thể câu được loại khách thượng đẳng ưa nhìn thế này.

Hứa Huệ Chanh thay đổi bộ dạng ngụy trang tốt nhất, ánh mắt cô nhìn về hướng anh chàng mềm mỏng đến độ chảy nước ra được.

Ánh mắt này, lại khiến cho anh chàng quay về với hiện thực. Nhân viên phục vụ vừa đi thì anh ta liền hỏi, “Cô chắc làm nghề đặc biệt?”

Biểu cảm của cô vẫn như cũ, sau đó mỉm cười, “Đúng vậy.”

Anh đánh giá sơ sơ qua cô một chút, “Giá qua đêm bao nhiêu?”

Hứa Huệ Chanh kinh ngạc nhìn anh.

“Thật ra, hôm nay tôi vừa thất tình.” Mặt anh ta nhích gần lại, “Giá thế nào?”

Cô hơi ngửa ra sau, khẽ đáp, “Một ngàn.”

“Đồng ý.” Mắt anh ta cong lên.

Hứa Huệ Chanh không tính là quốc sắc thiên hương, trong hội sở, những cô gái xinh đẹp hơn cô chỗ nào cũng có, bình thường cô cũng chưa tiếp đãi qua loại khách có dáng vẻ tuấn tú như thế này, cho nên cô rất cẩn trọng. Cô theo sau lưng anh ta, ra khỏi hội sở.

Đi ra ngoài một quãng, anh ta dừng chân lại, xoay đầu hỏi cô, “Chúng ta đi đâu?”

“Khách sạn hoặc… nhà tôi.” Khăn quàng của Hứa Huệ Chanh che kín miệng cô lại, phát âm tương đối không rõ ràng.

“Vậy đến chỗ cô đi, tiết kiệm.” Anh đứng tại chỗ, đợi cô dẫn đường.

Nghe hai chữ sau cuối anh ta nói, cô thấy buồn cười. Rượu vừa nãy anh ta gọi, giá tiền đó đủ cho anh đi thuê phòng tổng thống cả mấy đêm.

----

Hứa Huệ Chanh đưa anh ta về nhà, hỏi, “Vậy… anh có cần phải tắm không?”

“Được.” Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ của cô, đồ dùng trong nhà không nhiều, có thể coi là khá ngăn nắp.

Cô lấy ra một bộ dụng cụ vệ sinh mới tinh, đưa cho anh ta, sau đó nhỏ tiếng nói, “Lúc chiều tôi tắm qua rồi… nếu anh thấy ngại, tôi sẽ tắm thêm lần nữa.”

“Tôi không ngại.” Anh ta liếc mắt lên lầu hai, xoay người đi vào phòng tắm.

Hứa Huệ Chanh chuẩn bị sẵn “áo mưa”, đặt ở bên giường, một mình ngồi trên ghế đợi.

Nhà cô không có đồ ngủ dành cho nam giới, cho nên anh ta trực tiếp quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Cô nhìn thấy anh ta, bắt đầu tự cởi bỏ quần áo của mình, sau đó nói theo thói quen công việc, “Độc Long, Băng Hỏa, Dây thừng đỏ (*), toàn bộ đều có thể làm được.”

Anh đột nhiên bật cười.

(* Độc Long, Băng Hỏa, Dây thừng đỏ: đều là các từ “chuyên ngành”, xin phép không chú thích phần này) (-_-)ゞ゛

Chương 3

Hứa Huệ Chanh đem áo len, đồ lót giữ ấm bỏ hết lên sofa, cô đảo mắt nhìn anh chàng, “Bắt đầu chứ?”

Ánh mắt anh ta lướt trên cơ thể cô, khiến lòng cô dâng lên cảm giác tự ti. Hình thể của anh ta là kiểu vai rộng hông hẹp, còn cô thì chẳng phải loại trước lồi sau vểnh.

Anh ta đánh giá một vòng, ánh mắt về lại trên mặt của cô, “Không tẩy trang?”

Cô nhẹ gật đầu, “Tất cả đều không tẩy.” Chẳng qua chỉ là quan hệ mua bán, sẽ chẳng thể nào có chuyện dùng mặt để tiếp xúc thân mật được, cho nên cô thà cứ làm việc với khuôn mặt trang điểm đậm đà rực rỡ này.

Anh ta cũng không miễn cưỡng, nói, “Tôi không cần phải phục vụ nguyên bộ.”

Hứa Huệ Chanh thở phảo nhẹ nhõm. Vừa nãy cô nói là thế, nhưng thật ra bản thân cô còn chưa thử qua toàn bộ nữa. Trước kia cô cảm thấy những kiểu này cực kỳ buồn nôn, cô cũng nói rõ với khách hàng là mình không cung cấp những mục này. Mấy tháng nay, vì công việc làm ăn ế ẩm, cô sợ Vũ ca tức giận, cho nên mới phải coi đây như là mánh lới. Có điều là, khách hàng cũng đều nói là họ không chơi kiểu này, cho nên từ trước đến nay cô vẫn chưa từng “thực chiến” qua.

Người đàn ông nhìn thấu tâm tình của cô, cười nói, “Nếu đã không muốn làm những thứ này, vậy thì đừng nói ra chứ.”

Hứa Huệ Chanh cười mỉa mai, “Khách hàng là thượng đế.”

Anh ta đi từ chính giữa phòng khách đến nhìn rèm cửa sổ lầu trên, “Đi lên đó?”

Cô nhìn theo ánh mắt của anh ta, vội vàng lắc đầu, cô chỉ vào chiếc giường kế bên, “Làm ở chỗ này.”

Anh ta ngược lại càng thêm tò mò về căn phòng nhỏ ở bên trên, “Không phải khách hàng là thượng đế sao?”

“Trên đó chưa dọn dẹp, bừa bãi lắm.”

“Không sao hết, nơi hoang dã lại càng hứng.” Mặc dù anh ta nói loại lời lẽ đó, nhưng nét cười vẫn rất ôn hòa.

Hứa Huệ Chanh luống cuống. Trước đây cô cũng đã từng gặp qua khách hàng không thích giường đẩy, nhưng chưa từng có người muốn lên lầu hai. Dù sao thì cô cũng dọn dẹp phòng khách khá sạch sẽ, hầu hết khách hàng đều bằng lòng hành sự ở chỗ này. Cô chỉ có thể nhấn mạnh, “Chỗ đó thật sự rất bừa bãi.”

“Tôi nói không sao hết mà.” Trong khi nói chuyện, anh ta đã tính đi về phía cầu thang.

Cô lập tức tiến lên cản anh ta lại, giọng nói hơi sốt ruột, “Vị tiên sinh này, tôi chỉ làm việc trên chiếc giường này thôi.”

Anh ta cúi đầu nhìn cánh tay mà cô đang kéo, “Phía trên kia có thứ gì không thể cho người khác thấy à?”

“Đó là chỗ riêng tư của tôi.” Hai cánh tay của Hứa Huệ Chanh túm chặt lấy tay của anh ta, cô muốn cương quyết lên, nhưng lại nhớ đến tối nay anh ta đã giúp cô hoàn thành nhiệm vụ phí rượu nước, nên khí thế lại xẹp xuống.

Anh ta cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô một hồi, sau đó mới dùng tay còn lại tách tay của cô ra, “Được rồi, tôi không lên đó là được.”

Cô tự giác buông anh ta ra, trở về đề tài chính, “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Anh ta khựng lại một chút, lắc đầu. “Hiện tại tôi hết hứng rồi.”

Hứa Huệ Chanh kinh ngạc.

Anh ta cười cười, giấu đi thương cảm, “Tôi tưởng có thể mượn chuyện này để quên đi bạn gái, nhưng khi thật sự đến giây phút này, lại không thể.”

Cô đã hiểu, bèn nhặt đồ lót giữ ấm lên. Trong lòng cô có chút vui mừng, đại khái vì cô cảm thấy anh ta hẳn là một người đàn ông giữ mình trong sạch, và anh đã không làm cô thất vọng.

Hứa Huệ Chanh mặc lại quần áo của mình, thấy anh ta không hề cử động, có chút ngờ vực, “Tiên sinh?”

Anh ta bất đắc dĩ, “Quần áo của tôi bẩn hết rồi.”

“Chỗ tôi… không có quần áo của nam giới…”

Anh ta lùa tóc, “Vậy đi, tối nay tôi ở đây một đêm được không?”

“Hả?” Cô lại càng kinh ngạc.

“Phí qua đêm tôi sẽ theo đó mà trả. À, không, trả cho cô gấp mười lần. Tôi gọi điện thoại để cửa hàng sáng mai đưa một bộ quần áo tới đây.”

Hứa Huệ Chanh nhìn lồng ngực để trần của anh ta, tuy rằng trong phòng mở máy sưởi, nhưng vẫn còn lâu mới bằng được cái ấm áp của mùa hè, nếu như không vận động, anh ta cứ thế này rất dễ bị cảm lạnh. Cô nhìn anh, do dự vài giây, sau đó gật đầu đồng ý.

“Cám ơn cô.” Anh ta chân thành nói tiếng cảm ơn, sau đó vào phòng tắm thu nhặt quần áo cũ của mình đem ra ngoài.

“Vậy… anh ở đây nghỉ ngơi đi, tôi lên trên lầu.” Giờ cô đã ăn mặc chỉnh tề.

Anh ta mỉm cười gật đầu.

Hứa Huệ Chanh lên lầu khóa cửa, sau đó vào phòng tắm tẩy trang, tắm rửa. Lúc mặc đồ ngủ bằng vải bông nằm trên giường, cô nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ nhìn trộm phòng khách ở lầu dưới.

Người đàn ông kia đã tắt đèn, đợi khi cô thích ứng với bóng tối, cô lờ mờ nhìn thấy hình dáng của anh ta.

Trước đây cô cũng có tiếp qua những mối làm ăn chỉ đến nói chuyện phiếm, nhưng họ đều là những cậu sinh viên đồng tính. Người đàn ông này không biết là coi khinh cái loại nhan sắc như cô, hay là anh ta thật sự đối với bạn gái là một lòng chung tình.

Cô thà tin vào vế sau. Thế giới mà cô đang sống, thật sự đã quá tối tăm rồi, lòng cô khát khao sự tinh lọc của những câu chuyện cổ tích.

Hứa Huệ Chanh kéo rèm cửa sổ lại.

Ngủ ngon, tiên sinh ấm áp.

----

Tối đó, Hứa Huệ Chanh ngủ rất sâu.

Hôm sau, động tác đầu tiên của cô sau khi tỉnh giấc chính là vén rèm cửa sổ, nhưng lại phát hiện ra tiên sinh ấm áp đã không còn trên giường nữa. Cô ló cả đầu ra để nhìn, nhưng trong phòng khách không hề thấy bóng dáng của anh.

Trong lòng cô lộp bộp, đột nhiên cô sợ không biết anh ta có ý đồ gì khác hay không.

Cô vội vàng mặc quần áo đi xuống lầu, quả nhiên là không có người, quần áo cũ của anh ta cũng đã biến mất.

Quét mắt nhìn một vòng, cô phát hiện ra trên bàn uống trà trong phòng khách có một xấp tiền. Đi lên phía trước, cô thấy phía dưới có một tờ giấy, ___ Cám ơn vì cho ngủ lại. Ngoài ra, con gái một mình ở nhà, không thể không có tâm phòng bị người khác.

Chữ viết của anh mạnh mẽ có lực, không giống với phong cách của anh lắm.

Hứa Huệ Chanh nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên, áp vào ngực của mình.

Phòng của cô có còi báo động, nếu như thật sự gặp phải cướp, chỉ cần một chút sẽ có bọn tay chân đến.

Tối qua cô thuần túy tin tưởng anh ta. Vẫn may, cô không tin lầm người.

Đã nhiều năm rồi không có người quan tâm đến cô. Cô đã quên mất, bản thân cũng đã từng có người thương yêu mình.

Cho đến khi có một giọt nước rơi xuống tờ giấy kia, cô mới bừng tỉnh lại. Cô tùy tiện lau mắt, sau đó nắm lấy tờ giấy, chạy bước nhỏ lên trên lầu.

Cô có một chiếc hộp để đồ nhỏ, bên trong đó có báu vật của cô. Bây giờ cô quyết định, đặt tờ giấy đó vào trong hộp.

Đây là sự cảm động mà một người lạ cho cô, cô sẽ trân trọng nó thật tốt.

----

Hôm nay Hứa Huệ Chanh đến hội sở làm việc, Má Mì cười đến không khép miệng lại được, cứ khen Hứa Huệ Chanh đã ra đòn sát thủ rồi, mới có một đêm mà đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

“Cũng do vận khí tốt thôi ạ.” Hứa Huệ Chanh khiêm tốn trả lời, cuối cùng thì cô cũng có thể có một tháng an nhàn.

Vốn sau khi Má Mì khen mấy câu xong liền xong chuyện, nhưng có vài người đi đâm thọc, nói Hứa Huệ Chanh nửa đường cướp khách bên cạnh, trước đó đã có người khác đang tiếp đãi vị khách đó.

Hứa Huệ Chanh lập tức phản bác, nói người phụ nữ đó mới nói được một câu đã bỏ đi, vốn là chẳng dính chút gì đến phí rượu nước của vị khách kia.

Má Mì nghe xong, lông mày lá liễu nhướng cao, “Vậy anh ta báo số hiệu phục vụ của ai?”

Những người đó lập tức im bặt.

Toàn bộ hóa đơn đều là một số hiệu: 47.

Má mì vừa nghĩ thì đã biết nguyên do bên trong, bà lạnh lùng nói, “Chi phí tiêu xài của khách hàng là do bản lĩnh của mỗi người. Khách thích số hiệu nào không phải do mấy cô ra sức đi “đào” hay sao. Sau này mấy chuyện này đừng có đến phiền tôi nữa.”

Giáo huấn xong, mọi người tốp năm tốp ba đi ra ngoài, Khang Hân âm thầm dựng ngón tay cái lên với Hứa Huệ Chanh.

Hứa Huệ Chanh cúi đầu mỉm cười. Cô và Khang Hân trước đây không thể nói là thâm giao, nhưng sau chuyện lũ bệnh hoạn đó, thái độ của Khang Hân đã hòa nhã nhiều.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, hình như từ sau khi gặp được tiên sinh ấm áp thì đã có nhiều chuyện tốt xảy ra.

Cô càng nghĩ càng vui vẻ, ngày đầu của tháng mới đã hoàn thành nhiệm vụ, thật chưa từng thử qua. Tiên sinh ấm áp còn để lại cho cô 10.000 đồng, tiền cả mười mối khách của cô. Hơn nữa, số tiền này bên Vũ ca cũng không biết, cho nên cô có thể chỉ chia cho Má Mì phần phí của một mối khách.

Hứa Huệ Chanh vừa suy nghĩ vừa đi qua hành lang.

Đi về phía cô là một người đàn ông, gã đang lôi kéo một cô gái.

Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu, sau đó thì sửng người, gã bệnh hoạn hôm đó đã đánh cô, bóp cổ cô. Cô lại cúi thấp đầu.

Gã đàn ông đó và cô nàng kia đang tán tỉnh nhau, không chú ý đến Hứa Huệ Chanh. Thật ra cho dù gã có nhìn thấy cô thì cũng không nhận ra cô được. Gã qua lại với nhiều phụ nữ như vậy, sao có thể nhớ từng người một được chứ.

Hứa Huệ Chanh và gã lướt qua nhau thật gần. Cô rất khẩn trương, chỉ sợ gã bệnh hoạn đó lại tóm lấy cô mà đánh đập.

Đợi sau khi rẽ qua hành lang khác, cô quay đầu lại nhìn bóng lưng của gã ta. Nhớ kỹ lấy gã, lần sau từ xa nhìn thấy gã thì phải nhanh chóng tránh đi.

Hứa Huệ Chanh được sắp xếp đến ghế lô của một phú thương.

Ông ta đang bàn chuyện làm ăn với một khách hàng, cô dựa vào bên cạnh phú thương, tươi cười ngọt ngào.

Vị khách kia nói giọng quốc ngữ cứng ngắc, không biết là người nước nào ở Châu Á. Sau đó gã bật ra vài từ, Hứa Huệ Chanh nghe ra, hẳn là người Nhật.

Gã người Nhật trong vòng vây của mấy cô gái, sớm đã hồn vía lên mây, mới vừa thỏa thuận số tiền của hợp đồng thì đã đã tóm lấy cô gái gần nhất sờ trên mò dưới, sau đó nhét mấy tờ tiền vào áo ngực của cô ta.

Cô ta cười đến xinh đẹp động lòng.

Gã phú thương tỉ mỉ nhìn hợp đồng một chút, sau đó thỏa mãn gật đầu. Gã chỉ thị cho thuộc hạ sắp xếp cẩn thận rồi ôm lấy Hứa Huệ Chanh, ha hả cười lớn. “Phải cám ơn đám tiểu mỹ nhân mấy cưng rồi.”

Hứa Huệ Chanh cũng cười, gương mặt trang điểm đẹp đẽ dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ. Nếu như gã phú thương ra tay hào phóng, có lẽ tháng này cô chẳng cần lo đến chuyện khách hàng nữa.

Gã người Nhật đã gấp đến không thể đợi nữa, sờ soạng một hồi liền hỏi phú thương đã chuẩn bị xong phòng chưa.

Phú thương gật đầu lia lịa, sau đó ôm lấy Hứa Huệ Chanh muốn đưa gã người Nhật cùng đi.

Thang máy trong sảnh rất kỳ quái, có cái thang máy đợi cả nửa ngày trời cũng không chịu mở ra, cho nên chỉ còn có thể sử dụng một bên.

Vì không thể lên ngay lập tức, gã người Nhật đợi đến nôn nóng cả lên, chửi liên hồi mấy câu tiếng Nhật.

Hứa Huệ Chanh liếc mắt nhìn đũng quần gã, rõ là đã ngóc đầu.

Phú thương và thuộc hạ trao đổi ánh mắt, hàm ý khinh thường gã người Nhật.

Hứa Huệ Chanh vẫn cười dựa vào gã phú thương. Thật ra chẳng có thằng chơi gái nào cao quý hơn thằng nào cả.

Những người chờ thang máy từ từ tăng thêm, thang máy vẫn không chịu mở ra.

Khách dần trở nên nóng nảy, liền kêu phục vụ đến.

Phục vụ nịnh nọt nói xin lỗi mọi người, sau đó dẫn mọi người đi đến sảnh chờ thang máy khác.

Lời của hắn vừa dứt thì cửa thang máy liền mở ra.

Bên trong một người đàn ông đang đè lên một người phụ nữ. Gã đàn ông quỳ xuống đưa lưng về phía mọi người, người phụ nữ vòng cặp đùi trắng nõn quanh eo lưng của gã.

Mọi người náo động.

Hứa Huệ Chanh nhận ra bóng lưng này ____

Chính là gã bệnh hoạn đó.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play