NovelToon NovelToon

H

g

Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ, quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh mắt khinh thường, đồng thời học được cách biểu lộ cảm kích trước sự thương hại. Cảm kích sự thương hại… thật ra là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi nàng có thể tủm tỉm đón nhận ánh mắt thương hại của kẻ khác thì người thấy lúng túng đã không phải là nàng nữa rồi.

Có tiếng cười khe khẽ, mấy người đàn bà bước ra khỏi Từ Ninh cung. Người tiễn chân họ là đại cô cô Ngọc An, hầu cận của thái hoàng thái hậu, đủ thấy địa vị của họ không phải tầm thường.

Mấy đôi giày đế bồn tinh xảo dừng lại bên nàng một thoáng rồi đi tiếp, Mỹ Ly nghe thấy một giọng nói dịu trẻ trung hỏi khẽ: “Cô ta chính là Cách Cách thảm hại từng cưỡi ngựa giẫm chết người đấy phải không?”

“Ừ.” Người trả lời hẳn là ngạch nương của cô nàng. Dù sao cũng thuộc dạng từng trải, bà ta chỉ đáp cộc lốc một tiếng như thế rồi thúc giục: “Ra ngoài hẵng nói.” Cách Cách thảm hại?

Nói rất chính xác. Mỹ Ly nhếch môi, nàng thật thảm hại, nhưng không phải do vụ cưỡi ngựa đâm chết người giữa phố. Từ khi a mã ngạch nương qua đời và gia sản lọt cả vào tay cữu cữu, nàng đã thường xuyên nếm mùi thảm hại rồi. Nhưng vì non dại vô tri, nàng chỉ biết dùng thái độ đáo để ngang ngược để nhấn mạnh địa vị, nhấn mạnh huyết thống của mình, không để thiên hạ có ấn tượng rằng mình lụn bại. Đúng là lừa mình dối người! Nàng cố nén nụ cười tự giễu, vì đã nghe thấy tiếng Ngọc An cô cô gọi vào gặp lão tổ tông.

Nàng vẫn không ngẩng đầu, không dám ngẩng đầu.

Đối với nàng, bà già hiền từ ngồi trên sập gụ kia vừa xa lạ vừa đáng sợ. Bà ta có thể luôn miệng nói yêu thương nàng, sủng ái nàng, nhưng cũng có thể mặc nàng chịu cảnh giam cầm trong lãnh cung suốt mấy năm trời mà không ngó ngàng thăm hỏi. Nàng vẫn tin tưởng mình xuất thân từ tộc Khoa Nhĩ Thấm[1] ít nhiều cũng có thể coi là cháu gái bên ngoại của đương kim thái hoàng thái hậu, nhưng qua sự kiện đó, nàng đã hiểu thế nào là tình đời đen bạc rồi.

“Trận hỏa hoạn làm ngươi hãi hùng lắm phải không?” Lòng Hiếu Trang tràn đầy chua xót, không phải bà tuyệt tình bỏ rơi đứa bé này, dạo ấy hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ vì chuyện của Mỹ Ly, để hoàng thượng không giáng nàng làm thứ dân, bà đã phải hứa sẽ không ngó ngàng đến nàng trong suốt thời gian cấm cố. Hoàng thượng ghét tính ngông cuồng của Mỹ Ly, muốn nàng thật sự nếm mùi đau khổ để sửa tật xấu ngày trước.

Kỳ thực, miễn là bà muốn, không cần bà đích thân ra mặt, chỉ cần sai một hầu cận có thể diện đến An Ninh điện dặn dò một câu, Mỹ Ly sẽ không phải chịu khổ đến vậy, nhưng bà cũng muốn thừa dịp giúp đứa nhỏ này hiểu rõ tình đời ấm lạnh, mài mòn những góc cạnh trong tính cách đi, sau này mới an ổn tìm được cuộc sống có bến đỗ hạnh phúc.

Mỹ Ly là quý tộc sa sút, nhà mẹ đẻ không có thế lực, thêm vào tính tình kiêu căng ngông ngáo, trượng phu làm sao thương yêu, cha mẹ chồng và chị em dâu làm sao bao dung cho được? Thuốc đắng dã tật, tuy phải ép tiểu cô nương tinh nghịch ngây thơ biến thành bộ dạng thế này, nhưng đối với tương lai chưa hẳn là chuyện không tốt.

“Phiền lão tổ tông lo lắng, Mỹ Ly vẫn ổn.” Nàng bình tĩnh đáp.

Trận hỏa hoạn ấy… Quanh An Ninh điện chính là “Vườn bà góa” của Tử Cấm Thành, rất nhiều phi tần tiền triều không con cái không thế lực, phạm tội hoặc thất sủng đều bị giam lẫn ở đây. Một lão thái phi nửa đêm trở dậy thắp hương cúng Phật, mắt lòa châm lửa phải màn trướng, lại thêm gió xuân khô nóng tạt vào dẫn đến hỏa hoạn lớn, thiêu trụi mấy cung điện và hoa viên kề bên. Nàng còn nhớ đội trưởng cấm vệ dẫn quân đến dập lửa đã lớn giọng trách móc nội giám vì sao lại để người thắp hương giữa đêm. Tay đội trưởng đó chắc chắn là người mới, hắn không biết rằng tòa thành chết chóc giữa Tử Cấm Thàn

f

Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ, quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh mắt khinh thường, đồng thời học được cách biểu lộ cảm kích trước sự thương hại. Cảm kích sự thương hại… thật ra là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi nàng có thể tủm tỉm đón nhận ánh mắt thương hại của kẻ khác thì người thấy lúng túng đã không phải là nàng nữa rồi.

Có tiếng cười khe khẽ, mấy người đàn bà bước ra khỏi Từ Ninh cung. Người tiễn chân họ là đại cô cô Ngọc An, hầu cận của thái hoàng thái hậu, đủ thấy địa vị của họ không phải tầm thường.

Mấy đôi giày đế bồn tinh xảo dừng lại bên nàng một thoáng rồi đi tiếp, Mỹ Ly nghe thấy một giọng nói dịu trẻ trung hỏi khẽ: “Cô ta chính là Cách Cách thảm hại từng cưỡi ngựa giẫm chết người đấy phải không?”

“Ừ.” Người trả lời hẳn là ngạch nương của cô nàng. Dù sao cũng thuộc dạng từng trải, bà ta chỉ đáp cộc lốc một tiếng như thế rồi thúc giục: “Ra ngoài hẵng nói.” Cách Cách thảm hại?

Nói rất chính xác. Mỹ Ly nhếch môi, nàng thật thảm hại, nhưng không phải do vụ cưỡi ngựa đâm chết người giữa phố. Từ khi a mã ngạch nương qua đời và gia sản lọt cả vào tay cữu cữu, nàng đã thường xuyên nếm mùi thảm hại rồi. Nhưng vì non dại vô tri, nàng chỉ biết dùng thái độ đáo để ngang ngược để nhấn mạnh địa vị, nhấn mạnh huyết thống của mình, không để thiên hạ có ấn tượng rằng mình lụn bại. Đúng là lừa mình dối người! Nàng cố nén nụ cười tự giễu, vì đã nghe thấy tiếng Ngọc An cô cô gọi vào gặp lão tổ tông.

Nàng vẫn không ngẩng đầu, không dám ngẩng đầu.

Đối với nàng, bà già hiền từ ngồi trên sập gụ kia vừa xa lạ vừa đáng sợ. Bà ta có thể luôn miệng nói yêu thương nàng, sủng ái nàng, nhưng cũng có thể mặc nàng chịu cảnh giam cầm trong lãnh cung suốt mấy năm trời mà không ngó ngàng thăm hỏi. Nàng vẫn tin tưởng mình xuất thân từ tộc Khoa Nhĩ Thấm[1] ít nhiều cũng có thể coi là cháu gái bên ngoại của đương kim thái hoàng thái hậu, nhưng qua sự kiện đó, nàng đã hiểu thế nào là tình đời đen bạc rồi.

“Trận hỏa hoạn làm ngươi hãi hùng lắm phải không?” Lòng Hiếu Trang tràn đầy chua xót, không phải bà tuyệt tình bỏ rơi đứa bé này, dạo ấy hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ vì chuyện của Mỹ Ly, để hoàng thượng không giáng nàng làm thứ dân, bà đã phải hứa sẽ không ngó ngàng đến nàng trong suốt thời gian cấm cố. Hoàng thượng ghét tính ngông cuồng của Mỹ Ly, muốn nàng thật sự nếm mùi đau khổ để sửa tật xấu ngày trước.

Kỳ thực, miễn là bà muốn, không cần bà đích thân ra mặt, chỉ cần sai một hầu cận có thể diện đến An Ninh điện dặn dò một câu, Mỹ Ly sẽ không phải chịu khổ đến vậy, nhưng bà cũng muốn thừa dịp giúp đứa nhỏ này hiểu rõ tình đời ấm lạnh, mài mòn những góc cạnh trong tính cách đi, sau này mới an ổn tìm được cuộc sống có bến đỗ hạnh phúc.

Mỹ Ly là quý tộc sa sút, nhà mẹ đẻ không có thế lực, thêm vào tính tình kiêu căng ngông ngáo, trượng phu làm sao thương yêu, cha mẹ chồng và chị em dâu làm sao bao dung cho được? Thuốc đắng dã tật, tuy phải ép tiểu cô nương tinh nghịch ngây thơ biến thành bộ dạng thế này, nhưng đối với tương lai chưa hẳn là chuyện không tốt.

“Phiền lão tổ tông lo lắng, Mỹ Ly vẫn ổn.” Nàng bình tĩnh đáp.

Trận hỏa hoạn ấy… Quanh An Ninh điện chính là “Vườn bà góa” của Tử Cấm Thành, rất nhiều phi tần tiền triều không con cái không thế lực, phạm tội hoặc thất sủng đều bị giam lẫn ở đây. Một lão thái phi nửa đêm trở dậy thắp hương cúng Phật, mắt lòa châm lửa phải màn trướng, lại thêm gió xuân khô nóng tạt vào dẫn đến hỏa hoạn lớn, thiêu trụi mấy cung điện và hoa viên kề bên. Nàng còn nhớ đội trưởng cấm vệ dẫn quân đến dập lửa đã lớn giọng trách móc nội giám vì sao lại để người thắp hương giữa đêm. Tay đội trưởng đó chắc chắn là người mới, hắn không biết rằng tòa thành chết chóc giữa Tử Cấm Thàn

g

Sắp cụp mắt về, nàng vô tình nhận ra bốn thị nữ đứng trước cửa cung đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Nàng thoáng mỉm cười với họ, quả nhiên họ đều ngó lảng. Hai năm nay, nàng đã quen rồi, quen với những ánh mắt khinh thường, đồng thời học được cách biểu lộ cảm kích trước sự thương hại. Cảm kích sự thương hại… thật ra là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi nàng có thể tủm tỉm đón nhận ánh mắt thương hại của kẻ khác thì người thấy lúng túng đã không phải là nàng nữa rồi.

Có tiếng cười khe khẽ, mấy người đàn bà bước ra khỏi Từ Ninh cung. Người tiễn chân họ là đại cô cô Ngọc An, hầu cận của thái hoàng thái hậu, đủ thấy địa vị của họ không phải tầm thường.

Mấy đôi giày đế bồn tinh xảo dừng lại bên nàng một thoáng rồi đi tiếp, Mỹ Ly nghe thấy một giọng nói dịu trẻ trung hỏi khẽ: “Cô ta chính là Cách Cách thảm hại từng cưỡi ngựa giẫm chết người đấy phải không?”

“Ừ.” Người trả lời hẳn là ngạch nương của cô nàng. Dù sao cũng thuộc dạng từng trải, bà ta chỉ đáp cộc lốc một tiếng như thế rồi thúc giục: “Ra ngoài hẵng nói.” Cách Cách thảm hại?

Nói rất chính xác. Mỹ Ly nhếch môi, nàng thật thảm hại, nhưng không phải do vụ cưỡi ngựa đâm chết người giữa phố. Từ khi a mã ngạch nương qua đời và gia sản lọt cả vào tay cữu cữu, nàng đã thường xuyên nếm mùi thảm hại rồi. Nhưng vì non dại vô tri, nàng chỉ biết dùng thái độ đáo để ngang ngược để nhấn mạnh địa vị, nhấn mạnh huyết thống của mình, không để thiên hạ có ấn tượng rằng mình lụn bại. Đúng là lừa mình dối người! Nàng cố nén nụ cười tự giễu, vì đã nghe thấy tiếng Ngọc An cô cô gọi vào gặp lão tổ tông.

Nàng vẫn không ngẩng đầu, không dám ngẩng đầu.

Đối với nàng, bà già hiền từ ngồi trên sập gụ kia vừa xa lạ vừa đáng sợ. Bà ta có thể luôn miệng nói yêu thương nàng, sủng ái nàng, nhưng cũng có thể mặc nàng chịu cảnh giam cầm trong lãnh cung suốt mấy năm trời mà không ngó ngàng thăm hỏi. Nàng vẫn tin tưởng mình xuất thân từ tộc Khoa Nhĩ Thấm[1] ít nhiều cũng có thể coi là cháu gái bên ngoại của đương kim thái hoàng thái hậu, nhưng qua sự kiện đó, nàng đã hiểu thế nào là tình đời đen bạc rồi.

“Trận hỏa hoạn làm ngươi hãi hùng lắm phải không?” Lòng Hiếu Trang tràn đầy chua xót, không phải bà tuyệt tình bỏ rơi đứa bé này, dạo ấy hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ vì chuyện của Mỹ Ly, để hoàng thượng không giáng nàng làm thứ dân, bà đã phải hứa sẽ không ngó ngàng đến nàng trong suốt thời gian cấm cố. Hoàng thượng ghét tính ngông cuồng của Mỹ Ly, muốn nàng thật sự nếm mùi đau khổ để sửa tật xấu ngày trước.

Kỳ thực, miễn là bà muốn, không cần bà đích thân ra mặt, chỉ cần sai một hầu cận có thể diện đến An Ninh điện dặn dò một câu, Mỹ Ly sẽ không phải chịu khổ đến vậy, nhưng bà cũng muốn thừa dịp giúp đứa nhỏ này hiểu rõ tình đời ấm lạnh, mài mòn những góc cạnh trong tính cách đi, sau này mới an ổn tìm được cuộc sống có bến đỗ hạnh phúc.

Mỹ Ly là quý tộc sa sút, nhà mẹ đẻ không có thế lực, thêm vào tính tình kiêu căng ngông ngáo, trượng phu làm sao thương yêu, cha mẹ chồng và chị em dâu làm sao bao dung cho được? Thuốc đắng dã tật, tuy phải ép tiểu cô nương tinh nghịch ngây thơ biến thành bộ dạng thế này, nhưng đối với tương lai chưa hẳn là chuyện không tốt.

“Phiền lão tổ tông lo lắng, Mỹ Ly vẫn ổn.” Nàng bình tĩnh đáp.

Trận hỏa hoạn ấy… Quanh An Ninh điện chính là “Vườn bà góa” của Tử Cấm Thành, rất nhiều phi tần tiền triều không con cái không thế lực, phạm tội hoặc thất sủng đều bị giam lẫn ở đây. Một lão thái phi nửa đêm trở dậy thắp hương cúng Phật, mắt lòa châm lửa phải màn trướng, lại thêm gió xuân khô nóng tạt vào dẫn đến hỏa hoạn lớn, thiêu trụi mấy cung điện và hoa viên kề bên. Nàng còn nhớ đội trưởng cấm vệ dẫn quân đến dập lửa đã lớn giọng trách móc nội giám vì sao lại để người thắp hương giữa đêm. Tay đội trưởng đó chắc chắn là người mới, hắn không biết rằng tòa thành chết chóc giữa Tử Cấm Thàn

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play