Đêm đó là một đêm trăng rằm, trời đã khuya màn đêm ôm lấy vạn vật. Tiếng gió nhưmột lời ru êm ái tạo nên tiếng nhạc khe khẽ, làm hàng ngàn bông hoa mặt trăng đung đưa theo nhịp.
Dưới mặt trăng tròn là hình bóng một cô gái khoảng 15 hoảng hốt chạy giữa cánh đồng hoa mặt trăng, đường lối cô gái bước qua dẫn đến nơi thông sâu vào khu rừng.
Tiếng thởgấp gáp, trên khuôn mặt nhỏlấm tấm mồhôi là sựhoảng sợ. Với đôi chân sắp đến giới hạn của mình, cô chạy rồi chạy rồi chạy trong sợhãi bao trùm cảngười.
Dặn với lòng là không được hoảng sợnhưng không tránh được cái bóng tối của tâm lý, trong vô vàn suy nghĩhỗn loạn làm phương hướng của cô rối loạn mà vấp phải một sợi dây ngăn cách phía dưới rồi té dạt sang một bên.
Cô gái rên lên đau đớn, nhưng ngay sau đó bụm miệng lại ngay lập tức, đúng lúc đó gió thổi mạnh làm hàng câyởkhu rừng cách cô không xa động đậy.
Gần đây,ởthôn có đồn đại nhau vềmột hiện tượng bíẩn làm mọi người lo sợkhông thôi khi trong nhà con nhỏ.
Lời đồnấy là vào đêm khuya của đêm trăng rằm, khi gió thổi lên mạnh đung đưa cảhàng cây cổthụcũng chính là lúc "săn mồi" những cậu bé chừng 10 tuổi đổlại của một con quỷai oán còn lang thangởtrần gian.
Ởthôn làng kếbên đã xảy ra một vụán nhưthếkhi lời đồn được truyền tai nhau. Đó khi một cậu bé tên Táng Dương 7 tuổi đang ngủthì từtừbật dậy từng bước từng bước đi ra khỏi nhà rồi đi sâu vào rừng và rồi mãi mãi không tìm được dấu vết đểkết luận đây là một vụán giết người hay hiện tượng lạấy.
Nhưng dân làng bảo nhau, vụán này được gây ra bởi một con quỷdữvì dấu chân của Táng Dương dẫn đến một cái hồnước sâu trong rừng, nơi đó phát hiện ra một vài vết máu khô trên tảng đá gần đó được cho là của cậu bé.
Từđó, vào đêm trăng rằm đối với những gia đình có con nhỏtừ10 tuổi trởxuống đều phải treo một củtỏiởđầu giường và rắc bộtớt xung quanh đểngăn chặn quỷbắt mất con. Trẻconởngày này tuyệt đối không được ra khỏi nhà và phải được bảo hộbởi gia đình.
"Thiệu Huy...Thiệu Huy em đâu rồi" cô gái bụm miệng lại, đôi mắt đen nhánh đầy sựsợhãi nhưng quật cường nhìn xung quanh run rẩy gọi tên em mình.
Nhìn đầu gối bịrách da một mảng bởi cú té khi nãy, máu tuông ra hai bên trông rất đáng sợ, cô rất đau. Nhưng điều duy nhất cô quan tâm là Thiệu Huy em của cô, nửa đêm khi tỉnh dậy thì đã mất hút. Cô lần theo dấu chân đến cổng thôn thì biến mất không còn dấu vết.
Trong lòng sục sôi lo lắng trong đầu cô lại hiện lên lời đồn thổi của dân làng, vào đêm trăng rằm sẽcó một con quỷđi bắt cóc trẻem. Tim rung lên một hồi cô chạy thẳng vềphía khu rừng.
Cha mẹmất sớm đểlại một ngôi nhàởthôn cùng một ít tiền sống qua ngày. Hai chịem sống nương tựa vào nhauởđây, cô hứa với bản thân mình sẽbảo vệcậu em trai thật tốt.
Nhưng lỗi do cô mà Thiệu Huy bịmất tích, cô gượng người kèm nước mắt vào trong rồi từtừđứng dậy.
Lúc này gió bỗng thổi mạnh, những bông hoa mặt trăng bịtuốt khỏi thân cây bay lên, nhưbịmột lực đạo hút vào mà những bông hoa bay thẳng vào khu rừng phía trước mắt.
Đôi mắt đen nhánh kiên định một lối đi duy nhất, cô hít một hơi sâu sau đó nhấc bước đi vào khu rừng tăm tối.
"Thiệu Huy! Chịnhất định sẽcứu em!"
Lúc này, mặt trăng tròn sáng rực trên bầu trời kia bỗng núp vào đám mây đen, ánh sáng từđó cũng tắt mất. Đường đi ngày một khó, cô dựa vào những chú đom đóm lùn phía dưới đất mà mò đường.
Nơi cô hướng đến làởhồnướcởsâu trong khu rừng đó dù cô không muốn nghĩđến khảnăng chuyện đó sẽxảy ra nhưng bây giờđó là khảnăng duy nhất khi mà đêm nay là đêm trăng rằm.
Nửa tiếng trôi qua, cô cảm giác rằng mình đã bịlạc khi nhìn thấy dấu X do cô đánh dấuởmột cái cây cổthụbên phải, thởhổn hển nhìn hàng cây xung quanh mình, đôi chân đã thấm mệt.
Cô nhíu mày, điều này khó có thểxảy ra khi bản thân từnhỏđã sinh ra và lớn lênởnơi này, cô nắm thuộc lòng đường đi nước bước nơi này cảđường dẫn đến cái hồđó vì lúc cha mẹcòn sống, cô thường đến đó tắm vào buổi sáng sớm mai khi mà chưa có ai thức dậy.
Nhưvậy không thểnào cô lại lạc đường, nhưng bản thân đã quanh quẩn nơi này nãy giờ.
Đôi mắt đen nhánh phản chiếu lại những chú đom đóm lùn bay dưới chân mình, cô bỗng nghe thấy tiếng khóc vang lên phía sau lưng mình. Cô thởmạnh đè nén cảm giác lo sợ, tiếng khóc ngày càng vang lớn cô lập tức quay đầu chạy vềhướng đó.
"Đó là tiếng khóc của Thiệu Huy!!"
Không lâu sau đó cô dừng lạiởhồnước mà cô đang tìm kiếm, đôi chân đi chầm chậm lại phía trước tảng đá lớn, cô thận trọng nhìn xung quanh.
"...Thiệu Huy?"
"Aaa chịơiii" tiếng khóc nức nởvang lên trong bóng tốiởbên hồđối diện. Lúc này, mặt trăng tròn sáng trên trời từtừđi khỏi đám mây đen mà ló dạng chiếu ánh sáng đêm xuống mặt hồlắng đọng.
Trước mắt hiện ra Thiệu Huy em cô ngồi đó khóc ra máu, hai bên emấy là hai cỗmáy quỷdịcó hình dạng con người.
Cơthểsắt thép của hai cỗmáy đó động đậy, đầu ngẩn lên mang theo đôi mắt đỏnhấp nháy nhìn chằm chằm vào cô gái phía xa xa.
"Buông emấy ra" cô lên tiếng, lòng đau xót không thôi nhìn hàng nước mắt pha máu chảy ra từđôi mắt của em mình.
Đôi mắt đỏđó nhấp nháy nhấp nháy, một cỗmáy đột nhiên nói một loại ngôn ngữmà cô không thểhiểu.
Dường nhưbiết được mình nói sai ngôn ngữ, cỗmáy đó bỗng đổi màu mắt sang màu xanh dương, cái miệng hình tròn đóng mởđóng mở
"Đứa bé này quấy nhiễu điện hạcủa chúng tôi"
Cô nhưnín thởnhìn nó nói chuyện, nó bảo Thiệu Huy quấy nhiễu điện hạcủa họ?
Cảnh tượng này quảthật rất quỷdịđối với cô, khi mà một cổmáy biết nói tiếng người .
"Trước tiên xin hãy thảem tôi ra trước" cô đè nén sựsợhãi nói, biết rằng trong câu nói của mình run đến mức nào
Hai cỗmáy quay sang nhìn nhau rồi bỗng quay ra sau, ngước lên một cây đại cổthụphía sau mình
"Thả" một giọng nói phát ra từcây đại cổthụ, đó là giọng của một thiếu niên.
Hai cỗmáy gật đầu nói đáp lại bằng thứtiếng kỳlạđó rồi lập tức thảThiệu Huy xuống đất
Cô lập tức chạy đến ôm lấy cậu bé vào lòng rồi lùi lại sau, đôi mắt đen nhánh đầy kiên cường nhìn hai cỗmáy đó.
"Ngoan Thiệu Huy ngoan của chị, không sao rồi! Không sao nữa rồi!" Thiệu Huy khóc lớn rút vào lòng cô, đôi tay nhỏbé vỗlưng cậu bé nhẹgiọng anủi
Đôi mắt màu xanh trên cây đại cổthụthu hết thảy mọi hành động của cô, trong đó là sựhiếu kỳ.
Cô lúc này nhưmột người mẹdũng cảm bảo vệcon mình khỏi nguy hiểm.
Lúc này trực giác mách bảo cô khó mà chạy đi trong bình an
Giọng nói trên cây đại cổthụbỗng vang lên một lần nữa, lần này cô không thểhiểu vì đó là ngôn ngữmà hai người máy kia dùng.
Cô chỉthấy hai người máy kia đáp lại sau đó làm động tác mời nhưkêu cô đi đi. Cô thận trọng lùi lại từng bước từng bước, tay ôm chặt đứa em nhỏvào lòng rồi đột nhiên tăng tốc chạy vềsau.
Đúng lúc này hai người bỗng nhiên phóng tới với tốc độcực nhanh, hai đôi tay lúc này đổi thành hai cây đao sắc bén, hướng đến cậu bé trong lòng cô mà chém tới.
Lúc này cô xoay người bao bọc lấy Thiệu Huy rồi xoay sang hướng khác muốn lãnh trọn cái chém đó.
Đúng lúc đó cỗmáy dừng lại rồi nhanh nhưchớp lùi vềphía sau, đôi mắt đỏnhấp nháy chuyển sang màu vàng.
Cô thởmạnh ôm chặt cậu em trai vào lòng, tiến thoái lưỡng nan nhìn hai người máy, nhưng đôi mắt quật cường một ý chí bảo vệem trai mình.
Cô sẽlàm mọi cách đểbảo vệngười thân cuối cùng của mình!
Đúng lúc này, một cỗmáy lên tiếng máy móc
"Điện hạcó câu hỏi dành cho cô!"
Cô thận trọng nhìn cỗmáy đó rồi dời đến cành cây của đại cổthụxa xa rồi gật đầu.
"Điện hạmuốn biết tên của cô" cỗmáy còn lại lên tiếng
"..." thời gian nhưlắng đọng, cô khẽmởmiệng:
"Tôi tên là Liễu Ni"
Liễu Ni bế Thiệu Huy vào nhà, ánh đèn dầu nhấp nháy nhấp nháy trong đêm. Nhìn dòng máu đỏ khô trên mặt em mình, cô đau xót không thôi. Thiệu Huy trong lòng cô đã sớm ngủ thiếp đi, khuôn mặt non trẻ bình yên sau nổi sợ hãi vừa rồi.
Từ đêm đó, Thiệu Huy giữ trong mình một tâm lý ám ảnh bởi những chuyện xảy ra chỉ duy nhất cậu biết. Liễu Ni cũng không thể hỏi vì không muốn cậu bé phải nhớ lại chuyện đó một lần nào nữa. Cả chuyện đêm hôm đó, cũng dần dần trôi vào dĩ vãng không một ai nhắc tới.
Cho đến vài tháng sau, ở thôn làng bên lại có thêm một vụ án tương tự như vụ án của cậu bé Táng Dương. Lần này cũng là một bé trai tên là A Tuân 9 tuổi bị rạch bụng moi ruột ngay trong một ngôi nhà hoang đã bỏ lâu cách thôn vài cây số. Cho dù người mẹ đơn thân của cậu khẳng định chắc nịch đêm đó hai mẹ con đã nằm ngủ cùng nhau, nửa đêm tỉnh dậy đã không thấy A Tuân đâu . Câu chuyện lần này càng dấy lên làn sóng nghi ngờ lẫn sự chắc nịch vào lời đồn đại truyền nhau về con quỷ đi bắt cóc trẻ em.
Không lâu sau đó, mẹ của A Tuân quá đau khổ vì nỗi đau mất con mà tự tử ở một cây đại cổ thụ gần ngôi nhà hoang đó. Xác bà bị quạ đen xé nát, đến khi dân làng tìm thấy thì chỉ còn một bộ xương dính thịt người còn xót lại.
Tối đến, Liễu Ni ngồi trên giường tre, tay phải cầm một quyển sách thiếu nhi còn tay trái vút nhẹ đầu đứa em nhỏ nằm trên đùi mình đang dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Và rồi công chúa và hoàng tử đoàn tụ với nhau sau hàng triệu năm ánh sáng xa cách, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi..."
Đọc đến trang cuối cùng, cô buông quyển sách xuống rồi cúi xuống nhìn đứa em đã say giấc ngủ, cô kéo chiếc chăn lên đắp kín người cậu bé, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
Đúng lúc này, một cảm giác rợn gáy dấy lên trong cô, cái cảm giác này cứ xuất hiện liên tục sau cái đêm hôm đó.
Liễu Ni cảm giác được rằng có ai đó đang quan sát mọi hành động của mình, đôi mắt đen nhánh nhìn xung quanh ngôi nhà. Cái không khí u ám bao trùm xuống, cô mím môi nhìn cửa sổ đối diện mình,
Cái giác quan nhạy cảm của cô mách bảo rằng, "thứ đó" đang ở ngay đó. Liễu Ni dịch người sát vào Thiệu Huy, bảo hộ tất cả mọi thứ để chắc chắn rằng không gì có thể tổn hại đến em mình.
Đúng lúc này, gió thổi mạnh làm miếng ngỗ bằng một bàn tay ở cửa sổ tróc đối diện tróc ra. Cô sững người nhìn một vật to đen đang nhìn vào từ khe cửa sổ.
Đôi mắt của nó là một màu xanh âm trầm. Thú và người nhìn nhau khoảng vài giây, con thú đó bỗng dưng liếm quanh mồm đó rồi nhảy vụt ra ngoài rồi biến mất.
Liễu Ni lặng thinh nhìn nơi đó rất lâu trong lòng đầy hoài nghi nhưng mau chóng dẹp thắc mắc sang một bên.
Có lẽ chỉ là một con mèo đen thôi nhỉ?
Một tháng sau, lễ hội thường niên của thôn làng luôn được tổ chức vào mùa hạ với mục đích vui chơi giải trí cho dân làng.
Làng sẽ đốt lửa trại ở chính giữa là nơi quây quần tụ họp bên nhau rồi tổ chức những trò chơi nhân gian tạo nên vô vàn tiếng cười đùa ấm cúng.
Liễu Ni dắt tay Thiệu Huy đi ra khỏi nhà, trên mặt cậu là sự vui vẻ hớn hở. Bóng đêm chìm xuống nhưng ánh lửa trại lấn át đi bóng tối hiu quạnh mang lại sự ấm cúng đỏ rực cả một góc trời.
Thiệu Huy ngồi kế bên bạn cùng lứa, kế bên là cô giáo mẫu giáo của thôn. Khi lễ hội chính thức diễn ra, mọi người đều đùa vui với nhau, cùng nhau nhảy những vũ điệu dân tộc rồi chơi những trò chơi dân gian.
Liễu Ni cười đùa không ngớt khi tham gia những trò chơi nhân gian đầy thú vị, nụ cười của một cô bé 15 tuổi đầy hồn nhiên thơ ngây, rất xinh đẹp lại rất trong sáng.
Ở một cái cây phía xa xa, nơi đó có một thiếu niên với đôi mắt xanh không rời khỏi cô bé ấy. Thoáng một cái ngẩn ngơ chìm đắm vào nụ cười của nàng mà không biết mặt của mình đã sớm ửng đỏ.
"Lập Thành" người đó bỗng lên tiếng
"Có mặt" một người máy màu trắng với đôi mắt màu đỏ nhấp nháy đi đến quỳ dưới thân cây
"Thời hạn còn bao lâu nữa"
"Thưa điện hạ, chu kỳ của mặt trăng đang dần yếu đi. Theo lịch đã lên sẵn từ trước khi xuất phát thì đúng 7 ngày nữa chúng ta sẽ nhảy siêu tốc trở lại Thiên Hà Tiên Nữ"
"7 ngày nữa à..." người thiếu niên kia thầm nghĩ, giương mắt nhìn cô gái phía xa xa đang nhảy múa kia.
Liễu Ni vẫn giữ trên môi nụ cười vui vẻ, tay lau những giọt mồ hôi rồi ngồi xuống. Nhìn đồng hồ đã đến giờ Thiệu Huy uống sữa, cô chạy đến gần cô giáo nhờ cô giữ hộ cậu em trai còn mình thì chạy về pha sữa.
Trên đường đi, cô nghe thấy một tiếng kêu gru gru ở trong một con hẻm gần đó. Liễu Ni dừng chân lại nhìn vào lối đi đen phía đó, bóng đèn treo trên cao nhấp nháy nhấp nháy.
Lúc này từ đó bước ra là một con vật cô chưa thấy bao giờ.
Thân người của nó to lớn như một con gấu, ước chừng còn cao hơn cô một chút, cái đuôi và tai lại giống một hồ ly. Khuôn mặt của nó khá đáng sợ vì hai cái răng nanh đanh thép nhe ra đầy dũng mãnh.
Liễu Ni lặng thinh nhìn nó rồi nhìn xuống chân phải của nó, nhíu mày nhìn máu tuôn ra ướt một vùng lông trắng.
Con ngươi màu xanh của con vật ấy nhìn cô gái trước mắt mình, kêu lên vài tiếng rồi từng bước từng bước đến gần cô.
Liễu Ni thấy nó như đang rất đau đớn, nhìn nó đi lại gần mình như tìm sự giúp đỡ thì bản thân lại mềm lòng.
Cô giơ tay khẽ xoa nhẹ đầu của nó, con vật ấy đột nhiên mềm nhũn, có vẻ như ngượng ngùng ngã vào người cô mà làm nũng
Liễu Ni nhìn chân phải đầy máu của nó:
"Phải băng bó vết thương lại cái đã" cô nói thầm với mình
Đôi mắt xanh nhìn cô như hiểu lời cô nói, nó từ từ ngồi dậy.
Liễu Ni một bên dìu nó đi về nhà một cách khó khăn.
"Nào lại đây" cô nàng xoa xoa nhẹ nơi vết thương, khử trùng rồi bắt đầu xử lý.
Con vật kia nhìn cô không rời, khuôn mặt gần nhau như vậy, hơi thở của cô thật thơm, đôi môi nhỏ nhắn đóng mở đóng mở.
Ở khoảng cách gần như vầy làm cho ai đó sôi sục, cảm giác ngượng ngùng tăng lên trong người.
Nó tự nhủ phải kiềm chế lại nhưng cái đuôi sau lưng lại đung đưa biểu hiện sự vui vẻ của mình.
Sau khi làm xong, cô ngước lên nhìn, vì khoảng cách quá gần nên lúc đó đôi môi của cô chạm nhẹ vào miệng của con vật.
Thứ đó sững người, não bộ như đóng băng rồi căng như dây đàn.
Một dòng máu nóng từ lỗ mũi nó chảy ra, cô ngạc nhiên không thôi đưa tay định lau đi thì con vật đó chạy nhanh ra khỏi cửa rồi biến mất dạng.
Liễu Ni ngồi đó khó hiểu nhìn tay mình.
Từ sau hôm đó, cô không còn thấy con vật đó nữa. Mọi chuyện dường như đều êm đềm tốt đẹp.
Vài năm sau cô chuyển lên thành phố với số tiền mà mình làm được cùng tiếng của cha mẹ để lại để lo cho việc học Thiệu Huy.
Thời gian thấm thoát trôi đi, Thiệu Huy đã 17 tuổi trở thành một cậu thanh niên đẹp trai học giỏi.
Còn cô trở thành một cô gái 25 tuổi xinh đẹp dịu dàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh mới đó đã 10 năm.
Cô không học đại học mà dành tiền lại cho em trai mình sau này, bản thân thì dừng học sau cấp ba. Bôn ba tìm một công việc làm ổn định ở một thư viện.
Ngày hôm đó trời mưa tầm tã, cô từ thư viện về trên tay xách một bó rau cải ngọt dự định sẽ nấu canh.
Cô đứng đợi đèn đỏ ở góc đường, đôi mắt đen nhánh nhìn những hạt mưa nặng hạt rơi trên đường, đầu óc suy nghĩ miên man một chuyện gì đó cho đến khi đèn dành cho người đi bộ chuyển xanh.
Cô nhấc bước đi sang bên kia đường cùng dòng người tấp nập.
Lúc này cô bị va trúng bởi một người che ô màu đen đi từ phía đối diện, va nhau khá mạnh nên cô mất cân bằng ngã sang một bên.
Người đó nhanh như chớp đưa tay ra nắm lấy cánh tay Liễu Ni giữ cô lại.
"Xin lỗi" người kia lên tiếng, giọng nói trầm ấm hoà vào tiếng mưa rơi
"Không sao" cô đáp rồi nhìn xuống bàn tay to mang bao tay màu trắng như của quân nhân kia.
Người kia gật đầu, tay lập tức buông ra rồi đi lướt qua cô.
Liễu Ni cũng nhanh chóng đi qua đường, lúc này Thiệu Huy gọi điện thoại đến. Sự chú ý của cô chuyển sang cuộc gọi mà không thấy người khi nãy đứng bên kia đường nhìn cô.
Thân người cao lớn khoảng 1m90 nổi bật giữa dòng người, người đó khẽ nâng cây dù cao lên một chút, đôi mắt màu xanh dõi theo hình bóng nhỏ nhắn của Liễu Ni phía xa xa.
"Chào em, Liễu Ni"
Ở một nơi xa cách trái đất triệu năm ánh sáng, nơi đó là một cung điện nguy nga tráng lệ có phong cách Ấn Độ cổ, nó lơ lửng giữa bầu trời có hàng vạn vì sao.
Đêm ở nơi này có một màu tím đậm cùng những cực quang màu xanh lá vô cùng đẹp đẽ.
Đi sâu vào cổng của cung điện, chính giữa đại sảnh đặt một chiếc giường được điêu khắc bằng vật liệu quý hiếm có trải thảm màu đỏ quý phái. Bên phải chiếc giường là ba chiếc ghế được điêu khắc hình thù một con vật kỳ lạ, bên trái là bốn chiếc ghế được điêu khắc thành những con vật như rồng nhưng có phần mập mạp.
Lúc này, có một người phụ nữ nằm trên chiếc giường giữa đại điện, đôi mắt nhắm nghiền như đang suy nghĩ điều gì đó, cây quạt bằng da rồng khẽ gõ nhẹ trên sóng mũi cao. Đôi mắt từ từ mở ra, con ngươi màu đỏ nhìn nhị hoàng tử cũng chính là con bà quỳ giữa đại điện, bà lên tiếng
"Ý con là, Đại hoàng tử Giai Thuỵ đang ở một hành tình cách đây 2.5 triệu năm ánh sáng?"
"Vâng thưa mẫu thân" người được gọi là nhị hoàng tử đáp lời "Hắn ta lần đầu đến đó năm 10 tuổi để hấp thụ khí của mặt trăng, mặt trăng ở trái đất tiết ra chất dinh dưỡng tốt bậc nhất giữa vũ trụ này. Cũng là loại khí của chủng loài Gấu Hổ cần để phát triển hết khả năng của sức mạnh tinh thần"
Người phụ nữ kia trầm ngâm, đôi mắt đỏ đầy sự toan tính.
"Tuy nhiên mẫu thân, có một chuyện nhi thần nghe được từ một đại đội"
"Chuyện gì?" Cây quạt đang gõ nhẹ trên sóng mũi dừng lại.
"Lý do hắn đến trái đất ngoài việc nâng cao sức mạnh tinh thần, thì còn một lý do nữa" Nhị Hoàng Tử ngừng lại, từ từ đứng lên, trên mặt hiện rõ vẻ thâm hiểm.
"Đó là vì một cô gái người Trái Đất"
"Ồ?" Đôi mắt đỏ hiện lên sự thú vị, người phụ nữ kia bỗng ngồi dậy, chiếc hoàng bào được tung ra sau rơi xuống thành giường.
"Con thú hoang kia trước giờ không gần phụ nữ, lúc này lại liên quan đến một cô gái?"
"Vâng" nhị hoàng tử đáp "Người có nghĩ rằng...?"
"Haha" bà ta bật cười " Tuy nhiên chúng ta không thể bất cẩn được, con hãy đến Trái Đất và điều tra lai lịch của cô gái đó, nếu cô ta đúng là điểm yếu của Giai Thuỵ..."
Người phụ nữ kia dừng lại, đôi mắt lộ ra sát khí ngoan độc "Lập tức bắt giữ mang về đây!"
"Nhi thần xin tuân lệnh!" Nhị Hoàng Tử khom người xuống lạy một cái rồi nhanh chóng lùi ra ngoài.
Giai Thuỵ trong hình dạng hoá thú thu nhỏ ngồi trên cành cây đối diện căn chung cư nơi cô sống.
Đôi mắt xanh âm thầm nhìn Liễu Ni đứng ở bếp bận rộn.
Đúng lúc đó Liễu Ni bỗng nhìn lên, như thần giao cách cảm cô cảm giác như có ai đang quan sát mình.
Cái cảm giác mà cô luôn trải qua trong những năm gần đây.
Nó không hề có ác khí, chỉ đơn giản là một sự quan sát thầm lặng.
Liễu Ni nhìn hàng cây ở bên kia đường, đầu cô miên man nghĩ về một điều gì đó trong quá khứ.
"Hai ơi" Thiệu Huy đứng kế bên rửa thịt nhìn chị mình đang nhìn điều gì đó mà chăm chú trong rất thất thần.
Tay đưa ra quơ quơ trước mặt cô.
"Oh?" Liễu Ni bừng tỉnh quay sang nhìn cậu "Có chuyện gì hả?"
"Không có gì, chỉ là trong chị có chút mệt mỏi" Thiệu Huy vỗ vỗ lưng cô rồi bảo "Chị đi nghỉ ngơi đi, phần còn lại em làm"
Liễu Ni gật đầu, gần đây tăng ca quả thật có chút mệt mỏi.
Giai Thuỵ bên này nhíu mày khi thấy cô đi khỏi ánh nhìn của mình, đôi mặt lộ rõ vẻ thất vọng rồi âm trầm nhìn Thiệu Huy.
Nói thật ra...hắn không thích cậu ta...
Giai Thuỵ nhìn chiếc đồng hồ trên tay, chiếc đồng hồ có bốn chiếc đồng hồ con bên trong, mỗi vòng là mang theo một công dụng khác nhau. Cái thứ nhất xem thời gian, cái thứ hai xem toạ độ, cái thứ ba đo khoảng cách những thứ đang tiến đến gần, cái còn lại là...lịch trình của Liễu Ni.
"Liễu Ni à..." Giai Thuỵ bất giác gọi tên cô, trong giọng nói có chút cô đơn buồn bã.
Một lúc sau, con vật trên cành cây biến mất hút chỉ để lại một ít lông màu trắng.
Gió thổi mạnh mang một ít lông đó bay đến cửa sổ đối diện nơi cô đang ngủ say.
Liễu Ni trong mơ thấy một vài khung cảnh từ quá khứ, lúc Thiệu Huy bảy tuổi bị bắt vào rừng, lúc cứu cậu thì gặp người máy. Cô mơ thấy một loài vật hình dáng của một con gấu có đuôi như hồ ly màu trắng, nó bị thương, rồi chảy máu mũi.
Cô thấy một đôi mắt màu xanh, đôi mắt ấy thu hết mọi hành động của cô vào đó.
A...thật là một giấc mơ kỳ lạ.
"Nhị Hoàng Tử! Chúng ta sắp tiếp cận khí quyển của Trái Đất!" một người ở bàn điều khiển nhìn màn hình lớn trước mắt có nhiều dãy số đang chạy.
"Tăng tốc độ, hạ cánh không kinh động đến loài người!" Nhị Hoàng Tử ngước mắt nhìn màn hình rồi đều đều ra lệnh sau đó cúi đầu xuống nhìn tờ giấy trên tay, hắn ta từ từ nhếch môi cười.
Họ Tên: Liễu Ni
Giới tính: Nữ
Sinh ngày: 1 tháng 12 năm 1995
Người thân:Một cậu em trai tên Thiệu Huy, cha mẹ mất sớm.
Học vấn:Tốt nghiệp cấp ba
Tình trạng: Độc Thân
Nghề nghiệp: nhân viên thư viện
Hắn ta nhìn bức ảnh được đặt kế bên, trên đó là một cô gái mặt áo cử nhân của cấp ba cười tươi nhìn vào ống kính.
"Thật thú vị, con gái người Trái Đất cũng thật xinh đẹp" vừa dứt lời, Nhị Hoàng Tử nghiêng đầu nhìn màn hình lớn hiển thị chữ
"Xác định toạ độ dãy ngân hà, hành tinh thứ ba quay quanh hệ Mặt Trời"
Tiếng nói máy móc đếm ngược
"3...2...1 Tăng tốc! Đích đến là Địa Cầu"
Không đầy 3 phút sau, có một địa chấn nhẹ bên trong phi thuyền. Nhị Hoàng Tử đứng dậy trong bộ âu phục của loài người đã được may sẵn ở Hành tinh Phượng Hoàng, cùng lúc đó bộ máy ở bàn điều khiển vang lên giọng nói
"Hạ cánh thành công xuống Địa Cầu!"
"Hệ thống tự động lắp ráp được kích hoạt"
Chiếc phi thuyền hạ cánh xuống nơi một cánh đồng hoang vu không một bóng người, hắn ta từ từ đi ra ngoài, không cảm xúc nhìn bầu trời màu xanh rồi bỗng bật cười.
Thuộc hạ đi cùng đứng sau lưng hắn không hó hé một câu, chỉ lặng im đứng sau lưng nhưng không giấu được hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Một lúc sau, chiếc phi thuyền to lớn kia biến mất dạng, như chưa hề có cuộc hạ cánh bất hợp pháp nào xảy ra ở đây.
"Cuộc đi săn, bắt đầu!" Nhị Hoàng Tử vừa dứt lời, tất cả những người có mặt nơi đó liền biến mất dạng không để lại bất cứ dấu vết nào.
————
Ảnh là ví dụ để mọi người hình dung màu mắt của Giai Thuỵ nhé!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play