"Ưm...ưm...chậm thôi..." tiếng thởngấp ngắt quãng.
Một cô gái run rẩy đứng trước cửa phòng của một khách sạn số3762 có những âm thanh mờám truyền ra ngày càng dồn dập.
" Dâm đãng!" Một đám người đi ngang qua đó nói nhỏ, vô tình lọt vào tai cô gái.
" Đây...đây là căn phòngấy..." tay cô cầm một bịch thuốc nhỏcó hàng chữ" Thuốc Tránh Thai". Cô run run gõ cửa:
"Cốc...Cốc"
"Ưm...a.aa.Ưm... hình nhưcon bé...a..a..đến.aa" giọng một phụnữvang lên cùng với tiếng đàn ông thởgấp, hét:
-Ai..?
" Là con đây... Thiên Ân.." cô rụt rè trảlời, những tiếng rên rĩấy vẫn truyền vào tai cô rõ mòn mọt. Quen đến nỗi cô có thểbiết được nhịp điệu của chúng.
"Cạch" đập vào mắt cô là hai thân hình dính chặt vào nhau, cô đỏmặt tía tay thảy bịch thuốc vào họnhanh chạy ra ngoài.
Vèo vèo, cô chạy thật nhanh thật nhanh, đểnhững hìnhảnh cùng với âm thanh đồi truỵđó biến mất. Nước mắt đã ráng mà nén lại nhưng tại sao vẫn cứchảy.. Người đàn bà lúc nãy là mẹcô, người vứt bỏchồng mình mà đi theo thú vui nguyên thuỷloài người. Còn người đàn ông cô không rõ, đây là lần đầu cô thấy người đàn ông này. Nhưng cũng không còn quan trọng, hôm sau cũng sẽlà một người mới thôi...
Cô từtừdừng lại và bước chậm lại, ánh mắt buồn rầu nhìn xuống đất. Đêm nay lạnh quá... Nơi này lạnh quá, mọi thứthật lãnh đạm U buồn. Trên người cô chỉmặc một chiếc áo T-shirt trắng cùng với một cái quần Nike cũnhờn màu. Vừa đi vừa xoa tay. Đôi mắt to tròn còn một lớp màn mỏng khi cô khóc. Dừng lại một chút hiện tại cô đã đi ra khỏi khu vực khách sạnấy. Đột nhiên muốn đến công viên TứHải đểngồi hóng gió một tí...Tuy cô biết trời đã lạnh nhưvậy bây giờlà 3g sáng chắc hẳn cũng chẳng có ai. Nhưng vậy cũng tốt, cô cần một nơi yên tĩnh đểtịnh lại tâm. Cứnhưthếcô bước thật nhanh.
Nhìn xung quanh hàng cây nay đã không còn lá vì trời quá lạnh, phong cảnh âm u . Cùng một vài ánh đèn lờmờtắt mở. Cô bước lại một ghếđá ngồi xuống đối diện một hồnước lớn. Ngước mắt lên nhìn những ngôi sao trời phải trực đêm trong đêm khuya lạnh giá... và cô là người duy nhấtởđây ngắm nhìn chúng.
"Ọcọc... khụkhụ"
Cô lập tức quay ngoắc sang nơi phát ra tiếng động lạ. Nơi cách cô không xa có một người đàn ông, ánh đèn mập mờnên cô không nhìn rõ nhưng theo cô quan sát người đàn ông này rất cao lớn, trên người mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng chiếc quần tây đen cứthếmà nằm.
" KhụKhụ..." tiếng hoấy cứthếvang lên nữa. Có lẽngười này cảm rồi, trời hiện tại nếu theo cô đoán thì có lẽlà 10 độC với thời tiết này không ngờngười đàn ông này lại nằm đây... cô nhìn và nghĩcó nên đi đến đỡchúấy không. Bỗng thấy chú ngồi bật dậy ói. Cô lập tức chạy lại gần liền nhìn thấy một vũng máu. Thiên Ân thấy thếhồn phách bịhù doạ, ngồi xuống kếbên đỡngười đàn ông ói ra máu đang chuẩn bịcấm đầu xuống đất một cách nặng nề.
" Này.. chúơi. Chú có sao không? Chúơi" Thiên Ân sờvào gương mặt lạnh vì gió rét.
Người đàn ông xinh đẹp lạnh lùng lúc này ngước lên nhìn một cô gái đang sờvào mặt anh, cùng với nét mặt sợhãi khi chứng kiếng cảnh anh nôn ra máu.
Anh ngước lên nhìn cô, cô gái trước mắt có đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sao trời nhưbầu trời đêm nay, cùng chiéc miệng nhỏnhắn hồng hồng. Sau đó anh ngã gục trong lòng cô.
"Ếy, chúơi chúơi" cô lại bịdoạmột lần nữa chẳng biết làm thếnào,người chúấy lại lạnh nhưvậy. Lúc nãy còn nôn ra máu. Trời lại lạnh thếnày có lẽchú sẽkhông chịu nổi. Trong đầu Thiên Ân đưa ra một quyết định điên rồđến nỗi tựgõ đầu mình một cái. Cô định đem chúấy vềnhà, cô không biết nhà người đàn ông nàyởđâu và không thểhỏi vì anh đã bất tỉnh nhân sựtrong lòng cô.
" Chúấy cao lớn nhưvầy cô làm sao mà khiêng nổi chứ" chưa nói tới cân nặng của anh thì chiều cao cô đoán nếu đứng lên thì còn chưa tới vai anh. Thếrồi chơi liều một phen mà đỡanh đứng lên.
" Bịch" Aaa 2 chiếc mông chạm lại ghế, cô choạng vạng.
Lần nữa:
" Hừ... arg" được nửa đoạn đường thì lại rớt cái bịch xuống nữa. Anh mơhồcảm thấy mình đang làm squat vậy cứđứng lên và ngồi xuống.
Lần nữa!
" Arg...Hừ..Arg Được rồi, yea" cô cuối cùng cũng đỡđược người đàn ông này dù rất nặng nhưng còn trụvững được.
" KhụKhụ" Vừa nãy thấy cô nhọc nhằng đỡanh dậy, lần thứ3 thửanh đã cốđứng vững đểkhông hoàn toàn dồn lực. Sau đó liền ho dữdội.
"Ấy, chúơi. Ráng chịu một chút" Thiên Ân chao đảo.
VềĐến Nhà:
Thiên Ân nặng nềlôi kéo túm lấy anh đưa vào trong căn nhà nhỏ. Cô nhẹnhàng đỡanh nằm lên chiếc giường đơn duy nhất trong nhà. Rồi quay lại khoá cửa cẩn thận. Sau khi anh an toàn nằm trên giường của cô. Cô liền chạy thẳng vào bếp vặn vòi nước nóng vào một cái thao sau đó mởtủra lấy một chiếc khăn trắng. Cô gấp gáp đi lại gần và đặt thao nước kếbên đầu giường. Thấm nước rồi vắt khô đắp lên trán anh. Sau đó kéo chăn lên đểgiữấm. Lật đật đi bật máy heat điều chỉnhởchếđộấm cúng. Và quay trởlại giường.
" Chúơi, ráng chịu một tí sẽhết nhé" cô thì thầm không ngừng sờgương mặt anh đểkiểm tra. Nãy giờquá hoảng nên không nhìn kỹchúấy. Bây giờnhìn kỹmới thấy chú rất đẹp. Hàng lông mày rậm hình kiếm nhíu lại, sóng mũi cao thanh lịch, đôi môi mỏng mím lại. Gương mặt láng mịn cùng hàng mi dày công vút. Mái tóc đen óng rối lên. Không ngờđược trên đời lại có người đẹp nhưvậy. Nhưlà sựhoà hợp của thiên thần và ác quỷ.. À không nhìn chú có phần ác quỷnhiều hơn. Ánh mắt lúc nãy chú nhìn cô đen nhánh pha một tí máu, nếu cô không nhìn lầm!?
Qua được một thời gian, Thiên Ân thấy lông mày của anh giãn ra đôi môi mỏng cũng không còn mím. Cô lại thay khăn và lại thay khăn. Quá trình lập lại đến 5,6 lần rồi ngủthiếp đi vì quá mệt mỏi. Khuya nay thật dài, mẹcô lại lần nữa đi tìm người đểthoảmãn dục vọng còn nhờcô đi mua thuốc tránh thai, có lẽmẹcô không muốn lại có thêm một gánh nặng điển hình là cô đây. Tiếp đó lại thấy một người đàn ông cao lớn xinh đẹp này ho sặc sụa đã thếcòn nôn ra máu. Vì sợanh lại ho ra máu tiếp tục thì tình hình càng tệhơn nữa nên cô đã đem vềnhà mà chăm sóc. Lúc cô ngồi ngủsay kếbên anh thì lúc nào đôi tay 2 người bỗng nắm lấy nhau, thật chặt.
8 giờSáng hôm sau:
" Reng... Reng.." tiếng chuông điện thoại rinh ingỏi, anh mởmắt ra đập vào mắt anh là trần nhà màu vàng nhạt. Sau đó nhìn sang đôi tay anh, ngạc nhiên khi thấy bàn tay mình đang nắm một bàn tay của một cô bé.
" Hừm..." Thiên Ân nhíu mày than nhẹrồi ngủtiếp.
Anh dùng tay kia lấy chiếc điện thoại reng inhỏi nãy giờ.
" Alo?" tiếng anh trầm thấp.
" BOSS, gần đến giờhọp rồiạ" một giọng nói đầy uy nghiêm truyền ra từđiện thoại. Nghe cũng có thểđoán được anh ta là một cường công. Ánh mắt của anh vẫn đặt lên Thiên Ân trong lúc nói chuyện.
"Ừ, tôi sẽtới sau 30 phút" nói rồi ngắt máy, anh tiếp tục nhìn cô gái nhỏđang nắm tay anh thật chặt. Sống 25 năm trên đời chưa động tới phụnữ, thì nói chi đến nắm tay. Anh bỗng cảm thấy mơhồ, anh ghét đụng chạm kểcảnếu đối phương là mẹanh. Bây giờmột cô gái nhỏđang nắm chặt lấy anh không rời. Anh nhìn chằm chằm đối phương, cảm nhận đôi tay nhỏbéấm áp lưu luyến nhẹnhàng rời khỏi. Anh bước xuống giường một cách nhẹnhàng nhất đểkhông làm cô tỉnh giấc. Sau đó bếcô đặt trên chiếc giường, nhìn ngắm cô than nhẹ, miệng khẽnhếch lên. Đưa tay xoa mái tóc rồi rời đi.
" Anh không ghét sựđụng chạm với cô"
" Vù Vù"
Một chiếc xe Lamborghini màu đen phóng trên con đường xé toạt gió. Người đàn ông trong xe lại càng làm cho khung cảnh thoáng chốc quỷmị. Anh lười nhác chống tayởcửa sổmột tay lái xe, tâm trí anh bỗng nhớđến tối qua. Tối qua cô gáiấy lại chăm sóc cho anh cảđêm. Anh nhớlúc đó mình vì cãi nhau với gia đình mà mua một chút rượu đểngồi giải sầu, tưởu lượng anh không hềgiỏi nên chỉđược nửa chai là đã say quách đi. Lúc đó anh tính nằm một chút đểbớt chóng mặt. Anh bỗng nghe tiếng bước chân nhẹnhàng ngồi không xa anh, thếlà anh he hé mởmắt nhìn xem ai cũng rảnh rỗi nhưanh nửa đêm ngồi công viên hóng gió. Anh thấy một cô bé khoảng tầm 17 tuổi ngồi mơmàng nhìn lên trời, mái tóc đen bóng mượt dài trong bóng đêm. Cơthểnhỏbé chỉmặc một chiếc áo mỏng, dưới cái lạnh -30. Trong công viên u ám những hàng cây nhỏchưa rụng lá đung đưa, anh bỗng thấy bịmê hoặc. Bởi một cô bé gái? Anh tựgiật mình đểrồi sặc sụa ho. "Ọc" một dòng máu từmiệng anh trôi ra ngoài. Hừchuyện gì vậy? Anh đang định ngồi dậy thì lại thấy bóng dáng nhỏbéấy hốt hoảng chạy lại. Cô kéo anh lên, nhìn rõ mặt mới thấy rằng thật ra cô bé này rất đáng yêu. Gì? "Ọc" anh lại nôn ra máu. Nhìn vẻhốt hoảng của cô béấy. Bây giờnghĩlại, vẻhoảng hốtấy, giọng nói thanh khiết nhỏnhẹ, khuôn mặt nhỏbé ngủsay, cùng với cái nắm tayấm áp của cô. Anh khẽnhếch môi cười.
" Hừm..." Thiên Ân than nhẹxoay quanh trên giường, cô từtừmởmắt. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của người đàn ông hôm qua cô đem vềnhà. " Chắc chúấy rời đi rồi" cô thầm nói rồi ngồi dậy nhìn xung quanh. Chắc mẹcô chưa vềđâu nhỉ. Thiên Ân mắt nhắm mắt mởlết vào nhà vệsinh thởdài. Phải làm căng cái bụng đã, tối hôm qua đến giờvẫn chưa có cái gì vào bụng. Chảtrách sao cô lại rấtốm, nhỏcon với chiều cao ba mét bẻđôi. Với chiều cao nhưvầy, ai mà tin cô học lớp 11 chứ.
Sau 10 phút thì cuối cùng cô cũng bươc ra, cô mặc vỏn vẹn một chiếc váy suông hình con gấu nâu mang dép lê đi qua đi lại trong nhà. Nhìn vẻmệt mỏi với 2 con mắt gấu trúc của người trong gương, cô thởdài":
" Cô là ai? Tôi không biết. Cô đi ra đi!"
" Cạch cạch" cô quay ngoắc đầu, dời mắt đến cánh cửa được mởkhoá mởtừtừra. Là ai chứ? Người duy nhất có chìa khoá ngoài cô ra chỉcó mẹcô. Nhưng mẹcô không thểnào vềnhà lúc này được. Tiếng mởkhoá ngày càng nhanh. Cô với tay lấy một cây gậy bóng chày trên bàn và nhìn với ánh mắt đềphòng.
" Cạch"
" Chú...Chú Út?" Thiên Ân kinh ngạc cùng vài phần đềphòng.
" Chào cưng, đang làm gì vậy chà chà" một tên đàn ông với vẻmặt phóng túng dâm dê bước lại gần.
" Con con.. đang chuẩn bịăn sáng.. chú chú làm thếnào có được chìa khoá vậy..?" Thiên Ân thấy hắn ngày càng đi lại gần, tay cô chảy đầy mồhôi cầm cây gậy bóng chày.
" Aw, ăn sáng à. Thôi đừng ăn sáng. Chú cho con ăn cái này. Bảo đảm no 9 tháng 10 ngày nhé. Chuyện làm thếnào chú có chìa khoá con đừng lo". Nói rồi hắn thuận tay khoá trái cửa lại, bước nhanh đến túm lấy Thiên Ân quăng lên chiếc giường. Vì là giường sắt chỉcó trải một lớp mền mỏng Thiên Ân nhăn mày kêu đau một tiếng. Không kịp định hình hắn ta liền đè hai tay cô xuống, kéo rách vai áo xuống một khoảng, đểlộbảvai trắng ngần cùng xương quai xanh lộlên.
" AAA!!! Chú đang làm gì vậy, bỏcon ra" Thiên Ân giãy giụa, lực hắn quá mạnh cô căn bản không thểnhúc nhích
" Chà Chà ngon đấy, ta bảo đảm con sẽthích thú" hắn đặt chiếc mồm hôi thối đầy mùi bia xuống chiếc cổtrắng nõn.
" Bụp" Thiên Ân thấy hắn lơlà buông một tay cô ra, cô liền dơchiếc gậy đập vào đầu hắn, lực đạo rất nhỏđơn giản chỉlà hơn muỗi chích một tí.
" Bốp"
" Tiện Nhân" hắn giáng một cái tát mạnh lên má cô, đủđểmáu từkhoé miệng cô trào ra " Còn tỏvẻthanh cao? Cô y nhưmẹcủa cô mà thôi. Được ông đây chấm là may mắn cỡnào. Nằm mà_"
" RẦM" cánh cửa được khoá chặt văng ra tung cảbản lề. Cánh cửa nằm trên mặt đất tiếp đó một người đàn ông cao lớn nhanh chóng chạy lại chiếc giường vung nắm đấm vào tên dâm tà
" Bốpp" " A" kèm theo tiếng la thảm thiết
Anh vung tay khá mạnh nhưng không ai thấy rõ anh ra tay, sau tiếng bốp tiếp diễn một thân hình mập mạp bay văng sập cảbức tường. Gương mặt tên đàn ông biến dạng máu pha cùng răng chảy ra ngoài.
Download NovelToon APP on App Store and Google Play