Sáu năm trước, tại cửa hiệu đông y Quốc Bảo. “Ôn Thanh Tuấn, cái thằng súc sinh này, dù mày có đánh chết tao thì ông già này cũng không cho các người mang Thục Nhi đi đâu!” ” „” Ôn Thục Nhi đeo cặp sách sau lưng, cô vừa đến trước cửa hiệu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy phẫn nộ của ông ngoại vang lên. Ôn Thục Nhi giật mình, lập tức vọt thẳng vào bên trong. Vừa bước vào, đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn của phòng khám, nơi vốn sạch sẽ, ngăn nắp giờ đây đã biến thành “bãi chiến trường”, thuốc rơi vãi đầy đất, sàn nhà bừa bộn không chịu nổi.. Bên trong phòng chật kín người, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc vest đang ngồi trên ghế, phía sau ông ta là một đám đàn ông mặt hung mày tợn. Còn ông ngoại và bà ngoại của cô thì vịn nhau nép sát góc tường, trên mặt và khóe miệng của hai người còn bị thương nữa.. Ôn Thục Nhi hoảng hồn, cô lập tức chạy đến đứng chắn trước mặt ông ngoại, bà ngoại, nói: “Mấy người, mấy người là ai vậy? Sao… sao lại đánh ông ngoại, bà ngoại của tôi cơ chứ?” Có lẽ do sợ hãi nên giọng của cô run run, hai mắt không dám nhìn thẳng vào người đối diện.. Bà ngoại đau lòng giữ chặt tay cô: “Thục Nhi, tên kia chính là người bố cầm thú của cháu, Ôn Thanh Tuấn đấy.. Bố? Ôn Thanh Tuấn? Đôi mắt khuất sau cặp kính đen của Ôn Thục Nhi hiện lên vẻ khó tin, cô siết chặt bàn tay nhỏ của mình.. Người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia là bố của cô ư? Ông ta chính là con người cặn bã năm đó đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mẹ của cô, khiến bà ấy mang thai rồi sau đó ruồng bỏ. Và cũng chính là con người vô trách nhiệm ấy đã không màng đến sống chết của cô suốt hai mươi năm qua sao? Ôn Thanh Tuấn híp mắt nhìn cô gái nhỏ với cặp mắt lạnh lùng đang run Sợ trước mặt, khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười đầy trào phúng.. Gương mặt cô gái thuộc dạng phổ thông, mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa, vóc người cao gầy vì nhát gan mà co rúm lại như con chim cút, không có một tí khí chất nào cả, phèn đến mức khiến người ta phát chán. À, nghe nói đầu óc con bé này còn có vấn đề nữa, đứa con gái vừa xấu lại vừa ngu xuẩn như thế này vậy mà là con gái ông ta.. Ôn Thanh Tuấn kìm nén sự chán ghét trong lòng, trên gương mặt miễn cưỡng bày ra nụ cười của một người bố hiền hòa: “Thục Nhi à, bố đến đây để đón con đi lập gia đình. Bên kia là nhà họ Hoäc, đó là danh môn vọng tộc đấy, có thể gả qua đó là phúc khí mấy đời của chúng ta. Chỉ cần con ngoan ngoãn theo bố trở về lập gia đình thì bố sẽ không làm khó bọn họ.” “Lập gia đình?” Ôn Thục Nhi ngơ ngần, sự phẫn nộ trào dâng trong lòng.. Tên đàn ông khốn kiếp này, hai mươi năm qua mặc kệ không quan tâm đến cô, giờ lại muốn bán cô đi à? “Không được, cháu tuyệt đối không được đi theo thằng đó.” Bà ngoại túm tay Ôn Thục Nhi kéo ra sau lưng mình, ánh mắt sắc bén trừng Ôn Thanh Tuấn.. “Ôn Thanh Tuấn, mày đúng là đồ cầm thú! Thục Nhi của chúng tao rất trong sáng ngây thơ, còn chúng tao cũng không có ngu. Mối hôn sự tốt à? Hôn sự tốt như thế sao mày không để lại cho con gái Ôn Như Phương bảo bối của mày đi? Mày chỉ không nỡ bỏ qua nhà họ Hoắc này, cũng không muốn Ôn Như Phương đi chịu khổ nên mới nhớ tới Thục Nhi của chúng tao thôi. Mày không nuôi Thục Nhi một ngày nào cả, mày dựa vào đâu mà sắp xếp hôn sự cho con bé hả? Cái thứ lòng lang dạ sói như mày ngay cả kẻ ngốc cũng không buông tha.” Những suy tính của Ôn Thanh Tuấn bị nói toạc ra, sợ việc sắp tới tay nhưng vụt mất nên ông ta lập tức đứng dậy, hung hăng đá một phát vào bụng của bà cụ: “Đồ già héo sắp chết tới nơi, con bé mà không đi thì tôi đánh chết bà.” Bà cụ bị đau nên lập tức im bặt, lảo đảo va vào người Ôn Thục Nhi.. “Đừng… đừng mà, tôi đồng ý đi theo ông, tôi đồng ý đi mà.” Ôn Thục Nhi vươn tay ôm lấy bà ngoại, run rẩy cầu xin.. Nhưng không có ai nhìn thấy ánh nhìn sắc bén chợt lóe lên trong mắt của cô. Lúc cô nhìn Ôn Thanh Tuấn thì hai mắt đột nhiên rơi lệ, quay trở lại dáng vẻ nhỏ yếu, bất lực: “Bố, chỉ cần bố tha cho ông bà ngoại thì bố muốn gì con cũng làm.” “Thục Nhi, cháu không thể đi được.” Bà ngoại đau đến mức gương mặt trắng bệch, nhưng vẫn tận tình khuyên bảo.. “Không được đi!” Ông ngoại cũng kiên quyết phụ họa.. Ôn Thục Nhi không đáp lại bọn họ, cô chỉ quay lại nắm chặt tay bà ngoại, tựa như đang trấn an.. Đi! Nhất định phải đi! Cô đã đợi nhiều năm như thế chính là để chờ cơ hội đến nhà họ Ôn lấy lại đồ của mẹ mình.. Ôn Thục Nhi vẫn tỏ vẻ đáng thương và thành khẩn nhìn Ôn Thanh Tuấn, giọng đầy sợ hãi: “Bố, đến lúc đó bố đến đón con là được, bố yên tâm, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà „” Con chim cút không hề phản kháng, chỉ biết cầu xin tha thứ, đúng là đồ ngu xuẩn không có tiền đồ mà.. Ôn Thanh Tuấn yên lòng, ông ta nở nụ cười “Mấy ngày sau cũng không cân phái đên trường học, ngoan ngoãn ở nhà đi, chờ bố cho người tới đón con.” Sau khi dứt lời thì ông ta dẫn người ra khỏi cửa.. Vừa ra ngoài, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý của mình: “Anh lập tức đến nhà họ Hoắc báo tin, nói rằng tôi đồng ý gả con gái xung hỉ cho tên ma ốm kia.” Đứa đần xứng đôi với kẻ tàn phế, đến lúc tên kia chết thì chỉ có con bé kia thiệt thòi mà thôi, còn nhà họ Ôn bọn họ chính là người được lợi nhất.. Ôn Thanh Tuấn tính toán trong lòng, trên gương mặt núc ních mỡ hiện lên nụ cười nham hiểm đầy đắc ý.
Ba ngày sau, vào lúc chạng vạng tôi..
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc..
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt.
Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang vậy..
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để cô ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của cô, thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của cô.
Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại cô.” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi biết rồi.
Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu cô càng lúc càng cúi thấp xuống..
Thực sự là một kẻ ngốc..
Trương Thiên Toàn mỉm cười hài lòng, quay người rời di..
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc..
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo..
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận được một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể nói không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp.
Không ngoa nếu như nói căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng vậy..
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện làm ăn, nhưng không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy..
Bọn họ không để bụng nhưng cô thì có.
Dù sao cô đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc..
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường.
Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh..
Đây là phòng ngủ của chồng cô? Căn phòng không nhỏ nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo.
Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám..
Ôn Thục Nhi nhẹ nhàng mở cửa..
Bên ngoài không bật đèn, chỉ có ánh sáng hoàng hôn hắt vào từ tấm kính thủy tỉnh trong suốt từ trần nhà xuống đến sàn, chiếu sáng đại sảnh được trang trí theo phong cách cổ xưa..
Trong phòng có rất ít đồ đạc và mọi chỗ đều trống rỗng, những món đồ nội thất bằng gỗ lim đắt tiền trở nên u uất và nặng nề trong ánh sáng này..
Xác nhận xong vị trí của phòng bếp, Ôn Thục Nhi đá bay đôi giày cao gót sang một bên, xốc váy đi nhanh tới, lần mò mở chiếc đèn nhỏ trong phòng bếp.
Sàn đá hoa hơi lạnh, cô cũng không thèm quan tâm, nhưng quầy bếp trống trơn, sạch sẽ đến mức đồ gia vị cũng không có thì là cái quái quỷ gì thế? Hay là căn bản không có ai sống ở đây cả? Ôn Thục Nhi nhếch miệng thất vọng, thầm phỉ báng: “Đây là chuẩn bị cho cô dâu chết đói hay sao?” Cho dù đã chuẩn bị tốt mọi thứ, biết rõ trên núi có hổ, nhưng không đến mức ngay cả đêm tân hôn cũng không sống sót nổi chứ? Ôn Thục Nhi không tin..
Cô lục tung các ngăn tủ trong bếp, cuối cùng tìm thấy trong ngăn đá của tủ lạnh có một chiếc bánh mì kẹp đúng lúc hết hạn sử dụng..
“Có bị tiêu chảy cũng tốt hơn chết đói.’ Cô vừa nói vừa xé bao bì ra, cắn một miếng, ngay lập tức nheo mắt hài lòng..
Chiếc bánh sandwich có vẻ không nổi bật lại trở thành món ngon nhất mà cô từng ăn.
Bánh mềm xốp lại ngọt ngào, có thêm cả mùi thơm của chanh thoang thoảng, những lát dưa chuột kẹp giòn rụm rất sảng khoái, ngay cả thịt xông khói và giãm bông bên trong cũng đặc biệt thơm..
“Ngon quái!” Ôn Thục Nhi thở dài an ủi bản thân, “bốp” một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại..
Vừa quay người lại, ánh mắt cô đã đờ ra.
Không biết từ khi nào, có một người đàn ông ngồi xe lăn ở cửa phòng bếp.
Trong ánh đèn mờ ảo, người đàn ông cách vị trí của cô nửa bước, lằng lặng nhìn cô..
Lông mày sắc bén như dao, hốc mắt sâu, đường nét đa chiều trên khuôn mặt giống như tác phẩm được điêu khắc tỉnh tế bởi một bậc thầy, từng li từng tí đều hoàn mỹ.
Nhưng sắc mặt anh quá mức nhợt nhạt, trong xương cốt lộ ra vẻ lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy chột dạ trong bầu không khí tĩnh lặng này..
Chỉ là….
Người đàn ông này quá quen thuộc..
Là, là anh sao? Chân mày Ôn Thục Nhi nhướng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nổi lên hai tầng mây đỏ mờ ảo.
Cô vô thức giấu bàn tay đang cầm chiếc bánh mì ra sau, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nuốt thức ăn xuống..
Suy nghĩ đã bước vào trạng thái phòng bị, nhưng trên mặt cô lại lộ ra nụ cười rụt rè: “Chú, chào chú.” Cô khom người cúi đầu chào người đàn ông, dáng điệu ngoan ngoãn trông giống như một học sinh tiểu học.
Ngay khi cúi xuống, đôi mắt của cô lóe lên một sự tinh quái..
Không biết chú này còn nhớ rõ cô hay không? Chắc là không nhớ rõ đâu… Dù sao lúc đó cũng chỉ gặp thoáng qua..
Ôn Thục Nhi quay lưng về phía cửa sổ phòng bếp, đứng ngược lại ánh sáng của bóng đèn.
Mặc dù là mặt đối mặt, Hoắc Kiến Phong cũng chỉ có thể nhìn thấy động tác của cô mà không thể nhìn thấy những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cô..
Anh già như vậy sao? Ôn Thục Nhi nhận thấy ánh mắt của người đàn ông lạnh hơn trước hai phần, cười tủm tỉm hỏi: “Chú, chú cũng tới đây tìm đồ ăn phải không?” Cô lấy ra chiếc bánh sandwich giấu sau lưng, vụng về đẩy kính lên, cười híp mắt: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.
Nhưng đồ có thể ăn ở đây chỉ có chiếc bánh mì này thôi.
Hôm nay tôi mới đến đây, bố tôi dặn tôi nhất định phải giữ ấn tượng tốt với nhà họ Hoắc..
Như vậy đi, tôi chia cho chú một nửa chiếc bánh, chú không được kể chuyện tôi ăn trộm đồ ăn với chồng của tôi, được không?” Sau khi tuôn ra 1 tràng, cô bắt đầu chia đôi chiếc bánh mì sandwich.
Đôi ra, động tác thô lỗ lại vụng về.
Lông mày của Hoắc Kiến Phong vô thức cau lại..
Thì ra cô là vợ mới cưới của anh..
Kết hôn xung hi… Loại hành vi thiếu hiểu biết này, ngay từ đầu anh đã phản đối, nhưng nhà họ Hoắc nhất quyết làm đến cùng.
Anh chưa bao giờ mong đợi cuộc hôn nhân này, đương nhiên không có yêu cầu đối với cô dâu..
Nhưng anh không ngờ Ôn Thanh Tuấn lại không biết xấu hồ đến mức để một người phụ nữ ngu ngốc với chỉ số thông minh rõ ràng không đủ đến đây..
Thực sự khinh thường anh sắp chết, không có sức để từ chối sao? Máu trong lồng ngực khẽ dâng lên, người đàn ông không khỏi ho nhẹ một tiếng: “Khu…” Anh đưa tay lên che miệng và mũi, chiếc khăn màu đen nằm trên những ngón tay thon dài, trắng trẻo cùng những khớp xương rõ rệt..
_ “Chú, chú bị bệnh à? “ Ôn Thục Nhi kinh ngạc..
Cô không quan tâm đến việc chia đôi bánh mì nữa, vội vàng bước tới, đưa tay ra muốn giữ lấy mạch của người đàn ông: “Lại đây, tôi sẽ xem cho chú.” “Không cần.” Khi giọng nói lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong vang lên, cơ thể điều khiển chiếc xe lăn cũng quay sang một bên, tránh khỏi tay cô.
Ôn Thục Nhi đi theo anh nửa vòng, gấp đến mức không biết nên để sandwich ở đâu, trực tiếp nhét luôn vào miệng cắn..
Cô lập tức ngồi xổm ở bên cạnh xe lăn, một tay giữ lấy tay vịn của xe lăn, tay kia kiên quyết siết chặt cổ tay anh, trong miệng có miếng bánh nwich khiến cô ậm ờ, ấp úng nói: “Chú, có bệnh thì phải chữa trị, chú phải tin tưởng tôi, Củ Cải nhà tôi bị bệnh đều là tôi chữa đó!” Đôi mắt trong veo của cô gái xuyên qua thấu kính, ánh lên sự ngây thơ nhưng thật sự nghiêm túc..
Hoắc Kiến Phong nhíu mày hỏi: “Củ Cải là ai?” Anh muốn thoát ra, nhưng sức lực của cô gái này quá lớn khiến anh không thể di chuyển.
Ôn Thục Nhi không nhìn thấy sự giãy giụa của anh, thả lỏng tay dựa vào tay xe lăn, nhả miếng sandwich trong miệng ra..
Cô vội vàng cười với anh nói: “Củ Cải là con chó con của nhà tôi, cũng đẹp trai như chú vậy… Thật đáng tiếc, một tháng trước đã chết trong lúc được tôi chữa trị…” Vẻ hạnh phúc trên gương mặt cô chợt biến mất, đầu cô buồn bã cúi xuống, trên tròng kính đọng lại một tầng sương mù.
Giống như chiếc bánh sandwich kia trong chốc lát không còn thơm ngon nữa.
Chỉ có ngón tay trên cổ tay người đàn ông vẫn đang ấn nhẹ nhàng..
ïmhỦ….
Hoắc Kiến Phong ho khan hai tiếng, giữa hai lông mày càng nhíu chặt hơn..
Cô gái này… thực sự là một kẻ ngốc..
Hiển nhiên Ôn Thục Nhi không nhận thấy ánh mắt thăm dò của Hoắc Kiến Phong trên mặt cô.
Cô ngồi xổm xuống, cảm nhận mạch của anh một cách cần thận.
Vài giây sau, đột nhiên cô nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nghiêm túc và chăm chú.
Trời hoàn toàn tối đen, ánh đèn đường bên ngoài biệt thự sáng lên, sáng như tuyết trắng..
Ánh sáng thay đổi, Hoắc Kiến Phong nương theo ánh sáng cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của CÔ gái..
Cương mặt trái xoan nho nhỏ được trang điểm rất đậm, không thể nào thấy rõ được dáng vẻ ban đầu, vừa nhìn có cảm giác giống như là người bằng giấy bồi trong tiệm thủ công..
Yết hầu Hoắc Kiến Phong khó khăn trượt lên xuống, anh nhíu mày nhìn sang chỗ khác: “Thế nào?”
Trông vẻ ngoài anh bình tĩnh như nước, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự chờ mong đến anh cũng không nhận ra được..
Anh bị bệnh không phải ngày một ngày hai, đã từng gặp qua bác sĩ đông y tây y nhiều vô số kể, hiếm có người nào đề lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cô gái trông vừa ngốc vừa xấu này là người đầu tiên..
Ôn Thục Nhi nghiêng đầu, thả tay Hoắc Kiến Phong ra..
Cô đầy gọng kính cười ha ha, để lộ ra hàm răng còn dính sốt cà chua trong bánh sandwich: “Tôi nhớ ra rồi, bọn họ nói chồng của tôi ngồi xe lăn, là một con ma ốm, không phải chú chính là chồng của tôi đó chứ?”
Đôi mày Hoắc Kiến Phong khẽ nhu lại..
Thì ra là không phải khám bệnh cho anh? Cũng tốt..
Không hy vọng, thì sẽ không thất Vọng..
Ánh mắt người đàn ông dần trầm xuống, ngược lại vẻ mặt hơi thả lỏng: “Vân chưa ngu xuẩn đến hết thuốc ~ chữa.”
Lúc nói chữ “xuẩn”
này, anh hơi nghiến răng nhẹ..
“Ha ha.”
Ôn Thục Nhi cười vui vẻ, đứng dậy đặt sandwich sang một bên..
Cô mò tìm công tắc đèn trong phòng bếp, rồi quay người lấy ra một quyền châm cứu trong áo rồi quơ quơ trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Chú già, bọn họ nói chú giả bệnh, để tôi châm cứu thử nghiệm cho chú.”
Giọng nói rất nhẹ, vừa nói xong cô đã lấy một cây châm bạc từ trong túi châm ra, đặt trên đầu ngón tay trắng muốt..
Cây châm bằng bạc cực nhọn cực dài, dưới ánh đèn sáng ngời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo..
Hoắc Kiến Phong chợt rùng mình, giọng nói nghiêm túc lạnh nhạt hỏi: “Bọn họ là ai?”
Ôn Thục Nhi vô tội chớp mắt: “Chính là người nhà của tôi đó.
Còn có thể là ai2”
Người nhà họ Ôn..
Bàn tay Hoắc Kiến Phong đặt trên tay vịn hơi siết chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh..
Ôn Thục Nhi lại tiếp tục quơ quơ cây châm trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Chú để tôi châm đi.
Nếu không tôi cũng chỉ có thể nói với bọn họ là chú đang giả vờ bệnh…”
Hơi ngừng lại một chút, rồi bỗng dưng đôi mắt Ôn Thục Nhi đỏ ửng lên, tủi thân bĩu môi nói: “Nếu tôi không báo cáo lại cho bọn họ, nhất định bố sẽ đánh gãy chân tôi.”
Giọng nói mềm nhẹ, phảng phất chứa đầy tủi thân và bất lực..
Nhất định phải châm cho anh sao? Hoắc Kiến Phong sầm mặt, không nói một lời nào cả..
Thấy anh không phản đối, Ôn Thục Nhi vờ lau mấy giọt nước mắt chưa hề chảy ra, ngầng đầu nhếch miệng cười với anh: “Chú ơi, chú thật là tốt mà, vậy tôi ra tay đây.
Chú yên tâm đi, tôi làm nhẹ lắm, nếu như chú _ thấy đau thì chỉ cần nói là tôi sẽ ngừng lại ngay, được không?”
Nói xong, cô cúi người xắn ống quần của Hoắc Kiến Phong lên..
Đôi chân thon dài thằng tắp của người đàn ông hiện ra ở trước mắt, cơ bắp rắn chắc, đường cong cân xứng..
Nhìn thế nào thì cũng không giống như đôi chân bị liệt nhiều năm..
Ôn Thục Nhi hơi dùng sức, ấn cây châm bạc dài nhọn lên đùi anh..
Cô lập tức hỏi anh: “Đau không?”
Chân Hoắc Kiến Phong vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không thay đổi..
“Vậy tôi thử lại.”
Ôn Thục Nhi lại lấy thêm một cây châm ra, đâm lên trên đầu gối anh..
“Có cảm giác không?”
Sau mỗi một châm, cô đều sẽ hỏi anh một câu..
Nhưng đáp lại cô vẫn là vẻ im lặng bất động trước sau như một của anh..
Không bao lâu sau, trên hai chân từ đùi đến mắt cá chân của Hoắc Kiến Phong đã ghim đầy châm bạc, giống như là hai con nhím được đặt song song với nhau..
Ôn Thục Nhi có hơi không cam lòng đặt túi châm trống rỗng sang một bên, cúi người mát xa hai chân cho Hoắc Kiến Phong..
Mà mặc kệ là cô gõ búa nhỏ, hay là ngắt nhéo, Hoắc Kiến Phong vẫn ngồi lù lù bất động..
“Vậy mà cũng không có phản ứng gì? Chà, xem ra không phải là chú giả vờ, mà là tàn tật thật.”
Nửa giờ sau, Ôn Thục Nhi ngồi dậy, thoải mái lắc lắc cánh tay đang mỏi nhừ..
Vẻ mặt hay là giọng nói đều ngập tràn vẻ thất vọng..
Hoặc Kiến Phong châm biếm nói: Sao vậy, bọn họ rất hy vọng tôi không Nói xong, cô ngồi xổm xuống gỡ từng cây châm bạc trên đùi Hoắc Kiến Phong xuống, rồi tiêu độc hết mớ châm vừa dùng, vừa làm vừa khoe: “Người dân khắp làng trên xóm dưới đều biết tôi, bọn họ còn tặng cho tôi một biệt hiệu đó là tiểu thần y đấy.”
Tiểu thần y? Cũng chẳng khác gì thần ngốc nghếch cả..
Trong lòng Hoắc Kiến Phong rất chán nản, chờ cô rút châm ra thì lập tức điều khiển xe lăn rời di..
“Ôi, chú từ từ đã chờ tôi với.”
Ôn Thục Nhi thu dọn châm bạc xong, cầm lấy bánh sandwich trên bàn vừa cắn vừa đuổi theo..
Người đàn ông ngồi trên xe lăn bỗng thình lình dừng lại, cô không kịp phản ứng, một chân đập vào bánh xe, đau đến nhe răng trợn mắt..
“Đừng đi theo tôi.”
Hoắc Kiến Phong không quay đầu lại, bóng dáng cao ngạo mang theo sự lạnh nhạt xa cách..
Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi đá đá chân, nói một cách rất hợp lý: “Tôi không đi theo chú thì làm sao giám sát chú? Với lại, bọn họ nói muốn tôi ngủ cùng chú nữa đó.”
Hoắc Kiến Phong dừng xe lăn lại, tiếp tục bị sặc rồi ho khù khụ..
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh thật sự sẽ nghi ngờ không biết rốt cuộc Ôn Thục Nhi này có thật sự là phụ nữ hay không..
cứu cho anh cũng không quá tốt..
Không nói đến hai chân anh chết lăng không có cảm giác, chức năng của nội tạng khắp người cũng không được tốt, hoặc ít nhiều đều có chút vấn đề..
Nhất là phổi, ho khan quanh năm đúng là đã tụ thành một ổ bệnh xấu..
Bản thân mình đúng thật là đã gả cho một ông chồng yếu ớt luôn chực chờ về cõi tiên rồi..
Ôn Thục Nhi thở dài một hơi..
Càng đau lòng chính là anh thật sự không nhớ ra cô là ai..
phải người tàn tật sao?”
Ôn Thục Nhi lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Đương nhiên bọn họ hy vọng chú là người tàn tật rồi.
Bọn họ nói tôi là con ngốc, chú là người què, hai chúng ta là trời sinh một cặp.
Hì Hì! Nếu chú không phải người què thì tôi làm sao xứng đôi với chú chứ?”
Hoắc Kiến Phong nhíu mày sâu đến mức gần như có thể kẹp chết con ruồi..
Anh có thể khẳng định, cô gái này chắc chắn là kẻ ngốc..
Mà lại còn thiểu năng trí tuệ..
“Ha ha, nói giỡn với chú đó.”
Ôn Thục Nhi nhếch miệng cười, lớp phấn trang điểm rẻ tiền trên mặt khẽ bay ra: “Chú là chồng của tôi, đương nhiên tôi không hy vọng chú ngồi trên xe lăn vĩnh viễn.
Tôi đã từng học đông y với ông bà ngoại, sau này tôi sẽ giúp chú châm cứu mát xa, tôi sẽ chữa khỏi cho chú.”
Vẻ mặt cô đầy tự tin chớp mắt với anh, lớp lông mi giả nhấp nháy, vừa công kềnh vừa bóng bẩy..
Hoắc Kiến Phong cúi đầu nhìn cái đùi bị châm đầy châm bạc của mình, ho nhẹ một tiếng: “Như vậy thì tôi sẽ càng nhanh chết hơn.”
Giọng điệu của anh đầy mỉa mai, nhưng Ôn Thục Nhi lại không bực bội chút nào..
Cô nghiêm mặt nghiêm túc giải thích: “Sẽ không đâu, tôi đã từng học qua thật mà.”
Mấy lời cùng chung chăn gối như thế mà khi cô nói ra lại không thấy xấu hổ gì cả? Cuối cùng, Hoắc Kiến Phong vẫn để cho Ôn Thục Nhi theo vào thang máy, vào trong phòng..
“Cô trước đi?”
Anh không kiên nhân nhíu mày, giơ tay chỉ về hướng phòng tắm, ra hiệu cho cô đi rửa mặt..
“Không, không, chú trước chú trước, bây giờ tôi sẽ tháo mấy thứ đồ trang sức lung tung này xuống.”
Lúc này Ôn Thục Nhi mới nhớ đến trên mặt mình đầy những thứ mà cô cố ý hóa trang xấu, vì thế cô nở nụ cười ngượng ngùng..
Hoắc Kiến Phong không nói nữa, điều khiển xe lăn vào phòng tắm..
Rất nhanh, bên trong vang lên tiếng nước ào ào..
Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm cánh cửa trong chốc lát, đôi mắt sâu lắng lại..
Vừa rồi kết quả bắt mạch châm cứu cho anh cũng không quá tốt..
Không nói đến hai chân anh chết lăng không có cảm giác, chức năng của nội tạng khắp người cũng không được tốt, hoặc ít nhiều đều có chút vấn đề..
Nhất là phổi, ho khan quanh năm nên đã tụ thành một ô bệnh xấu..
Bản thân mình đúng thật là đã gả cho một ông chồng yếu ớt luôn chực chờ về cõi tiên rồi..
Ôn Thục Nhi thở dài một hơi..
vã Càng đau lòng chính là anh thật sự không nhớ ra cô là ai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play