Trong căn phòng ngủ với nội thất toàn màu trắng.
Cô gái mặc bộ lễ phục trễ vai màu đỏ rượu, với đường cắt lên trên đùi, khoe khéo đôi chân dài và làn da trắng như tuyết của cô.
Không ai khác, đây là Thẩm Vân Linh.
Sau vài ngày chỉ ăn, ngủ, học. Thì cô đã bị bắt tham gia yến tiệc mừng 18 tuổi của Lam gia đại tiểu thư. Vốn định không đi rồi, thì hệ thống đột nhiên phát nhiệm vụ phải tham gia yến tiệc thế là hai chữ "không đi" đã đến bên miệng đành phải nuốt về.
____Ngoài lề___
Vân Linh: "Chắc trẫm vui, phí mất một buổi của trẫm vào những thứ vô bổ. Còn không bằng đi ngủ...bla bla... "
Mẹ tác giả: " Chắc nó đang bực vì không được ngủ đấy. Nhưng không sao, ta sẽ cho con ta ( Thẩm Vân Linh) một cục nợ... À nhầm một bất ngờ lớn...Ôhôhô... Ta thật là tốt bụng. Hô...Hô...
Vân Linh trợn trắng mắt: "Vâng, má tốt bụng quá đi. Cho con một cục nợ (@_@).
Nguời nào đó:"Hu...hu...Bảo bối không thương ta nữa rồi, bảo bối xem ta là cục nợ, ta khóc cho nàng xem...hu...hu"
Mẹ tác giả:"...Giả tạo." (#_# !)
Người nào đó:"kệ ta."
__Trở về với hiện thực__
" Tiểu thư, đến nơi rồi." Tài xế nói với Thẩm Vân Linh đang nhắm mắt phái sau.
Cô bước xuống với hộp quà trên tay.
Lam gia tuy không bằng gia tộc nguyên chủ nhưng cũng là một gia tộc lâu đời có máu mặ. Người đến cũng rất nhiều. Lúc Thâm Vân Linh vào thì thấy nam chính mặc bộ vest đen đang nói chuyện với một nhóm người.
Cô cũng không quan tâm lắm, đi đến một góc khuất, đứng nhâm nhi ly rượu trong tay.
Lúc cô đang chuẩn bị chuồn về thì đột nhiên có cô gái ngã về phía cô.
Thẩm Vân Linh vội vàng tránh sang một bên.
"Choang..."
Cô gái kia ngã xuống làm cho ly rượu trên tay cô ta rợi vỡ, rượu văng ra làm ướt một góc váy của Thẩm Vân Linh.
Thẩm Vân Linh:"..." Đứng không cũng xảy ra chuyện, không còn cách nào khác cô đành bỏ ly rượu xuống. Đi xử lý chiếc váy của mình.
Lúc cô quay lại, Cầm ly rượu lên, đưa lên mũi ngửi.
Quả nhiên...Nụ cười trên môi Thẩm Vân Linh càng sâu hơn, cô cầm ly rượu lắc lắc.
" Cô có muốn biết là ai làm không?".
Thẩm Vân Linh quay về phía giọng nói đó. Là một cô gái rất xinh đẹp, cô mặc một bộ lễ phục màu trắng. Khí chất khác hẳn với cô.
"Không muốn biết! ".
Cô gái kia bĩu môi:" Đúng là không thú vị...Là Cao Tố Nhã làm." Nói xong cô ta quay đầu bỏ đi.
Ai biết cô ta nói có thật không, không thể tin lời ngươi lạ.
Thẩm Vân Linh lười biếng dựa vào tường. Nhìn cô như một con mèo ba tư biến nhác.
Nhưng khi nhìn thấy Cao Tố Nhã đi về hướng nhà vệ sinh thì cô vẫn nhấc chân đi theo.
Lúc cô ta đang rửa tay thì Thẩm Vân Linh bước vào, khoá cửa lại.
Cao Tố Nhã nhìn thấy cô thì nở nụ cười thảo mai:
" Vân tiểu thư cũng đến à?".
Thẩm Vân Linh không thèm đáp lại, trực tiếp ném cô ta xuống đất:
"Dám bỏ thuốc trẫm à! Lúc ta chơi tâm cơ thì không biết ngươi đang chơi bùn ở đâu đâu."
Nói xong cô trực tiếp đánh qua.
"Tôi không có, cô đừng có vu oan cho tôi...a cứu tôi với...a...con điên này...Vân Khinh mày nhớ mặt tau đấy!"
Cô nghĩ mặt cô to lắm, mà ta phải nhớ à.
Chỉ trách nhà vệ sinh này cách âm quá tốt, người bên ngoài không nghe được tiếng gì.
Đánh đã rồi, Thẩm Vân Linh sửa lại váy. Bước ra khỏi chỗ đó, để lại Cao Tố Nhã nằm xụi lớ phía sau.
Hệ thống:[ Không phải cô nói không được tin người lạ à.]
"Ta ngứa tay được chưa."
Hệ thống:[...]
" Ngươi xoá camera đi."
Hệ thống:[ Không, ký chủ làm việc xấu rồi ta phải xử lý à, còn lâu!!]
"Không sao, cơm tù rất tốt, còn khoong cần làm nhiệm vụ."
Hệ thống:[Ta xoá được chưa. Lần sau ký chủ có thể bớt bạo lực không.]
"Dùng bạo lực rất hiệu quả."Không phải phí lời.
***Téléchargez NovelToon pour profiter d'une meilleure expérience de lecture !***
5 épisodes mis à jour
Comments