3 hồi trống đánh liên tiếp báo hiệu giờ ra về. Ngọc Chi vội thu xếp sách vở cô quay xuống nhìn Hoàng Bách. Cậu ta cũng vừa mới thu dọn xong bất giác nhìn lên cô như theo phản xạ rồi lạnh lùng quay đi chỗ khác. Ngọc Chi bạo dạn bắt chuyện
-Này Bách, chúng ta về chung đi
Cô nói mà cả lớp hầu như ai cũng nghe, bọn họ ngạc nhiên quay lại nhìn xem phản ứng của Hoàng Bách.
Cậu ta ban đầu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu nhưng sau cũng lịch sự mà đáp lại thẳng thừng
-Không
-Cậu ngại à! chúng ta là hàng xóm mà, tiện đường về luôn
-Cậu về đâu thì tuỳ, nhưng đừng gán mác “về chung” với tôi
-Thế “đi cùng” thì sao? Được chứ, để tôi đi cùng cậu nhé
Cậu ta chẳng buồn nói câu gì nữa cứ thế mà bước đi. Ngọc Chi hí hửng đi bên cạnh Hoàng Bách trước sự trố mắt của bọn trong lớp. Cả Vân Trang cũng chẳng ngờ đến. Bọn họ bắt đầu thì thần to nhỏ với nhau.
-Èo, chắc từ cái lúc tao hỏi xin làm quen với cậu ta hồi đầu năm lớp 10 đến giờ là tao chưa bao giờ dám nói với cậu ta câu gì luôn á
-Con Chi là hàng xóm với cậu ta hả, giờ mới biết đó
-Sao nó chưa bao giờ nói chuyện này cho chúng ta biết
-Chắc nó cũng mới biết, tại bữa nào cậu ta cũng đi muộn về sớm rồi có lẽ cả đời cũng chẳng vác mặt ra khỏi nhà thì con Chi nó không biết cũng đúng. Giờ thì chắc là vô tình thấy nên biết cũng nên
-Ừ cũng đúng, vậy thì cậu ta cũng khá ha, làm quen được với cả kẻ lập dị như vậy
-Công nhận nha
Vân Trang nhìn thấu phần nào đó ý định của Ngọc Chi. Cô nhận ra ánh mắt của Quốc Huy khi nghe bọn họ xì xào to nhỏ, có vẻ cậu ta cũng khá quan tâm đến chuyện này.
Còn về phần Ngọc Chi, cô cảm thấy khá ngột ngạt vì đối với Hoàng Bách cô chẳng khác gì không khí cả, chẳng hề nói 1 câu gì thâm chí chẳng còn liếc nhìn hay bất cứ hành động gì thể hiện động thái rằng cậu ta biết cô đang đi cạnh. Cô quyết mở lời
-Cậu chắc cũng biết nhà tôi nhỉ, tôi ở cách cậu 2 nhà phía bên phải ấy.
-Không
-Ơ gần nhà cậu thế mà nhà có cái cổng màu trắng ấy, cậu biết ông Trần Đại đúng không. Ông ấy là bố tôi đấy. Hình như ổng thỉnh thoảng cũng có nói chuyện với bố cậu.
Hoàng Bách bỗng khựng lại, nhăn mặt
-Lắm lời, tôi có thân quen với cậu không?
Tuy hơi bẽ mặt nhưng Ngọc Chi vẫn quyết tâm mặt dày
-Thì chính vì vậy tôi mới muốn làm quen với cậu nè
-Hờ, làm quen? Tôi thừa biết ý đồ của cậu đấy đồ trỡ trẽn
Ngọc Chi sững sờ. Cậu ta nói mà không chớp mắt như thể đã nắm thóp được cô vậy. Tên này luôn là 1 ẩn số nên tư duy cậu ta cũng khác thường lắm. Cậu ta có thể nói là thành phần thông minh nhưng không chịu học, đến lớp thì toàn ngủ với ngắm trời đấy ngoài cửa sổ. Tuy thành tích không nổi lềnh phềnh nhưng cũng không chìm dưới đáy thành ra cũng nhiều kẻ phục cậu ta lắm.
-Ý đồ gì chứ, tôi có ý gì khác ngoài ý muốn làm quen với cậu đâu
-Tôi không thích có bạn
-Nhưng mà...
Ngọc Chi chạy đuổi theo sau Hoàng Bách. Cô cố tình vấp phải đá và ngã bám vào tà áo phía sau của cậu.
Hoàng Bách giật mình quay lại
-Cậu làm gì đấy
-Chết tôi phải cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã đỡ tôi nếu không chắc tôi đã ngã dập mặt rồi
Hoàng Bách không nói gì cả chỉ nhăn nhẳn phủi lưng rồi đi tiếp
[hôm nay đến thế đủ rồi] Ngọc Chi nghĩ. Vì cũng đến nhà rồi, chắc hôm nay cô sẽ buông tha cho cậu ta.
Hoàng Bách vào nhà đóng cửa lại cái sầm, Ngọc Chi ở ngoài bĩu môi “Ngừoi gì mà lạnh lùng”.
Vừa về đến nhà cô lấy máy nhắn tin với Vân Trang liền
[Tao mới đi về cùng Hoàng Bách nek]
[Mày cũng bạo thật đấy, có thân thiết được hơn tí nào không?]
[Cậu ta khó hiểu lắm nhưng tao thấy vó khả năng phát triển được]
[Tao lại hiểu mày quá, mày định làm thân với Bách để tạo ấn tượng vs Huy chứ gì]
[Đúng là bạn tao, mày rõ quá còn gì]
[Chắc gì thằng Huy nó đã để ý mấy cái đấy]
[Chả biết nhưng khả năng cao là có lắm, đặt cược thôi ak. Dù sao tao cũng đang làm cho mày thấy tình cảm nam nữ là chân ái mà]
[Biết rồi, biết rồi. Tao chống mắt lên coi mày biểu diễn này]
Ngọc Chi cừoi khúc khích, tìm kiếm trên insta và face của quốc huy.
“Cậu ta nhiều lượt theo dõi thật dù chẳng đăng gì mấy”
Cô liền gửi lời mời và chỉ trong vài giây sau cậu ta đã chấp nhận. Ngọc Chi vui sướng hồ hởi nhưng liền dập tắt khi thấy bạn chung toàn lũ con gái trong lớp “Bọn phởn này manh động thật đấy. Để rồi coi”
Sáng hôm sau cô dậy sớm hơn mọi lần. Cô không ăn sáng ở nhà mà chạy đến căng tin trường. May mắn cho cô là cô cũng gặp Quốc Huy đang mua đồ ăn sáng ở đó. Cô vui vẻ bắt chuyện
-A cậu là bạn mới lớp tôi phải không
Quốc Huy trông hơi ngơ ngác khi nhìn Ngọc Chi
-À ừ cậu cũng học 12a3 nhỉ
-Đúng rồi tôi là Ngọc Chi
-Ừ, cậu cũng biết tên tôi rồi đúng không
-Quốc Huy nhỉ, cái tên hay đấy
Ngọc Chi cố nở nụ cừoi thậy tươi, thật thân thiện, không hề giả trân khi khen Quốc Huy.
-Cậu đến mua đồ ăn sáng à
-Ừ tôi đang ở trọ nên không ai nấu cho cả
-Thế sao, tôi cũng hay mua đồ ăn sáng ở đây
Dứt lời Ngọc Chi nói họ làm cho mình 2 cái
-Cậu ăn tốt nhỉ
-Không phải đâu, một cái tôi mua cho Hoàng Bách đấy
-Hoàng Bách?
Như gặp được thời Ngọc Chi nói tiếp
-Cái cậu mà cứ rẳn rẳn không nói năng gì trong lớp ấy, hôm qua hình như các bạn nữ có kể cho cậu mà
-Ừ tôi nhớ. Cậu ta nhờ cậu mua à
-Không, là do hôm qua lúc về với Hoàng Bách tôi suýt ngã may mà được cậu ấy đỡ. Nên tôi muốn được trả ơn
Đúng là 1 công đôi việc. Như thế này kiểu gì cũng khiến cho Quốc Huy nghĩ cô vừa là 1 con ngừoi thú vị đến độ có thể làm thân với tên gàn dở nhất lớp lại chưng minh được rằng cô là con ngừoi ơn nghĩa vô cùng tử tế. Kiểu gì chả gây ấn tượng với cậu ta chứ. Cô cười thầm trong bụng.
Nhận lấy bánh mì xong cô nói:
-Chúng ta vào lớp thôi
-Ừ
Cả 2 cùng đi vào lớp, học qua được tiết đầu mà Hoàng Bách chưa đến, Ngọc Chi thì ngóng dài cổ. Tới tận tiết 3 Bách mới vác mặt đến, cô hí hửng quay xuống đưa bánh cho cậu ta
-Này cảm ơn hôm qua vì đã đỡ tôi, tôi mua cho cậu nè
-tôi không ăn
-Nhưng lòng thành của tôi mà sao cậu không nhận, trong lớp cậu cũng không phải ngại đâu
-Ai mượn? Đúng là phí phạm
Giọng điệu gây bức xúc của Bách đã bị Quốc Huy để ý đến, cậu ta gằn giọng
-Này! Sao mày vô tình vậy, cậu ấy đã mua đáp lễ cho mày vậy mà, nếu không thích thì cũng không được khước từ thẳng thừng như vậy.
-Im đi. Mày là ai mà có quyền to giọng với tao, thân mày lo chưa xong thì đừng có mà lên mặt dạy đời với tao
-Mày láo nháo à-Quốc Huy bực tức đứng phắt dậy đi đến chỗ Hoàng Bách
Không khí lớp bắt đầu căng thẳng, mọi ánh mắt hướng về phía họ.
Hoàng Bách cũng đứng dậy, mặt đối mặt rồi cậu ta nhăn mặt ghé sát tai Quốc Huy nói nhỏ
-Thằng ngu, đừng bao giờ gây sự với tao, đừng để tao phải làm mày mất hình tượng ngày thứ 2 đi học.
Nói xong, cậu ta soạn sách vở rồi xách cặp đi ra khỏi lớp. Quốc Huy nhìn theo cậu ta với ánh mắt vừa tức giận xen chút hoài nghi nhưng cũng không thể làm gì khác. Chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn.
Ngọc Chi trở vẻ buồn bã
-Xin lỗi cậu, vì tôi mà 2 cậu lại đi gây gổ với nhau như vậy
-À ừ, không sao đâu, cậu không làm gì sai cả
Quốc Huy quay về chỗ ngồi với tâm trạng không được vui vẻ.
Vân Trang quay xuống hỏi nhỏ
-Có nằm trong kế hoạch của mày không đấy
-Chắc có
-Mày cũng đáo để thật, mới đấy mã đã khiến 2 tên phải gây gổ vì mày rồi
-Haha thấy lợi hại chưa
Cả 2 đang thủ thỉ thì giáo viên đi vào làm họ trở lại trạng thái nghiêm túc.
Cũng vào giờ này hôm qua, lại là âm thanh của tiếng trống ra về. Mọi người về hết chỉ riêng Quốc Huy vẫn còn phải ở lại để hoàn thành nốt 1 vài giấy tờ vì mới nhập học.
Bỗng Ngọc Chi bước vào với 1 chai nước lạnh đụng vào mặt Quốc Huy làm cậu ta giật mình
-Xin lỗi nhé, cho tôi đền bù vì vụ hồi sáng được chứ
Quốc Huy khẽ cười
-Ừ, không sao mà
-Cậu cần tôi giúp gì không
-Không cần đâu, tôi tự làm được. Cậu cũng nên về sớm đi.
-Vậy mai gặp lại nha
"đối với đối tượng như vậy thì không nên dai dẳng nên cho thấy mình có giá, như vậy cậu ta sẽ càng có ấn tượng và để ý đến mình" Ngọc Chi thầm suy luận.
Cô vừa ra về thì Quốc Huy thở dài
"Lúc nãi giật mình viết lệch hàng mất rồi" cậu ngán ngẩm khi phải lấy tờ khác viết lại. Mấy cái điền thông tin đúng là phức tạp.
Lại có tiếng chân bước vào nhưng lần này lại không phải là Ngọc Chi mà lại là Hoàng Bách. Bọn họ sững sờ nhìn nhau.
-Mày đến đây làm gì
Hoàng Bách mò dưới ngăn bàn lấy cái bánh mì lúc sáng mà Ngọc Chi mua cho vẫn còn nguyên
-Tao đem đi vứt, không nó lại làm thối chỗ ngồi của tao
Cứ thế dửng dưng mà bước ra ngoài. Quốc Huy khó hiểu cảm thấy tò mò, đấu tranh 1 lúc cậu quyết định không viết nữa và đi theo sau Hoàng Bách.
Quốc Huy cố lê từng bước chân nhỏ nhẹ nhất và cách cậu ta 1 khoảng cách nhất định để không bị phát hiện. Và Bách không hề biết. Cậu ta cứ thế mà cầm đùm bánh trên tay đi.
Đến một khu nhà lâu đời, chắc không phải nhà cậu ta. Cậu ta dừng lại bước vào 1 căn nhà bỏ hoang. Nó kích thích tính hiếu kì của Quốc Huy. Cậu đứng ở ngoài và ngó vào bên trong căn nhà.
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Updated 17 Episodes
Comments