Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy. Ánh nắng hắt nghiêng qua rèm cửa. Im lặng đến mức tôi nghe được tiếng gió lướt trên khung cửa sổ.
Không ai bên cạnh.
Không có tiếng gõ cửa quen thuộc.
Không còn mùi cacao thơm nhẹ lan trong phòng.
Chỉ có một bức thư, đặt ngay ngắn trên gối:
“Em đã quên anh rồi.”
“Anh biết điều đó. Anh cảm thấy nó từng ngày, từng lúc em nhìn anh như người lạ, từng lần em hỏi ‘Anh là ai?’ bằng ánh mắt thật sự hoang mang.”
“Anh hứa sẽ không rời đi. Nhưng anh không hứa sẽ ở mãi. Vì ở mãi… không có nghĩa là tốt cho em.”
“Em cần sống tiếp. Như một người bình thường. Không bị ràng buộc bởi ký ức, không bị ép phải yêu lại ai mà mình không còn nhớ.”
“Nếu em đọc được dòng này… là khi em đủ ổn để không cần ai dắt tay mỗi sáng.”
“Anh chỉ là một người – đã từng được em yêu. Nhưng em đã quên mất rồi.”
“Và điều đó… không sao cả.”
“Cảm ơn vì đã yêu anh – cho đến khi trí nhớ không còn nữa.”
Tôi khóc.
Không phải vì tôi nhớ ra điều gì. Mà vì tôi không nhớ được điều gì hết.
Không nhớ ai là anh. Không nhớ đã yêu ra sao. Không nhớ cái cảm giác lúc còn nhau.
Nhưng trái tim tôi… vẫn đau như thể vừa đánh rơi cả một thanh xuân.
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Updated 30 Episodes
Comments