Chương 2: Kỷ niệm và công việc

Elyse vừa bước vào lại phòng thì mẹ cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng xen chút tò mò:

“Sao thế con? Đồng nghiệp phàn nàn lương hay gì à?”

Elyse bật cười, đặt điện thoại xuống bàn:

“Không phải ạ… đồng nghiệp con thôi ạ… thông báo là bạn ấy gặp được bạn cùng bàn với con năm lớp 12 á. Mẹ nhớ không mẹ?”

Mẹ cô chớp mắt rồi phá lên cười nhẹ, bàn tay khẽ đặt lên tấm chăn:

“Ôi ôi, mẹ nhớ! Thằng bé ấy giờ nổi tiếng lắm… Harrison Kella… khôi ngô tuấn tú. Nhìn đôi mắt là biết người có tâm hồn nghệ sĩ.”

Elyse khẽ mỉm cười. Có lẽ cô không muốn nghĩ nhiều đến người đã là quá khứ – nhưng cũng không thể phủ nhận có chút gì đó thoáng qua lòng.

Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa nhẹ.

Cộc… cộc… Một bác sĩ bước vào với bảng theo dõi trên tay, mỉm cười chuyên nghiệp:

“Xin phép kiểm tra một chút nhé, bà Kathy.”

Sau vài thao tác đo đạc, ông gật đầu hài lòng:

“Hơi thở bình thường nhé bà Kathy. Nếu duy trì ổn định thế này thì tầm 2 tuần nữa, bệnh sẽ khả quan hơn nhiều. Bà có thể đi lại nhẹ, nhưng nhớ hạn chế ăn các món khó tiêu hoặc gây khó chịu.”

Mẹ Elyse gật đầu cảm ơn, rồi quay sang nhìn con gái:

“Nghe chưa con? Hai tuần nữa là mẹ sẽ ghé quán cà phê của Elyse. Nhất định phải uống món trà con pha hôm nay nữa đó nha!”

Elyse không nói gì, chỉ cười – một nụ cười dịu dàng, ấm áp, nhưng mắt cô như long lanh ánh nước.

Kim đồng hồ chỉ gần đến giờ làm chiều, Elyse nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhạt dần len vào khe rèm. Cô đứng dậy, khẽ siết tay mẹ:

“Con đến giờ phải về quán rồi ạ. Tối con gọi cho mẹ nhé?”

Mẹ cô gật đầu, rồi nghiêng người hôn nhẹ lên má Elyse, sau đó đặt một cái hôn nữa lên mái tóc nâu đen mềm mượt:

“Đi làm vui vẻ nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe… và đừng quên mỉm cười với khách hàng. Đôi mắt xanh lá của con cười lên là đẹp nhất thế gian đấy.”

Elyse mỉm cười, ánh mắt ánh lên nét yêu thương và biết ơn. Cô cúi xuống ôm mẹ thật chặt – như một đứa trẻ không muốn rời vòng tay ấm áp.

“Con yêu mẹ.”

“Mẹ cũng yêu Elyse…”

Cánh cửa phòng khẽ đóng lại. Tiếng giày cao gót của Elyse vang nhẹ giữa hành lang dài vắng lặng, nhịp bước đều đặn nhưng chất chứa cảm xúc, dường như mỗi tiếng “cốc cốc” đều hòa vào những suy nghĩ miên man trong cô – về mẹ, về quá khứ… và cả những bí mật đang đợi cô ở thế giới ngầm khi màn đêm buông xuống.

Bước ra khỏi bệnh viện, Elyse nheo mắt nhìn ánh nắng giữa trưa phản chiếu trên lớp sơn bóng loáng của chiếc Lamborghini đen. Cô ngồi vào ghế lái, khẽ thở ra và khởi động xe. Đường phố tấp nập, nhưng trong đầu cô chỉ còn văng vẳng tiếng mẹ, tiếng chăn mền xào xạc và mùi trà còn vương nơi cổ tay áo.

Về đến nhà, Elyse vội vàng tắm rửa, thay chiếc váy linen trắng phối tạp dề đen, tóc búi cao gọn gàng, tô chút son nhẹ rồi rời đi.

Ca trưa tại quán café bắt đầu từ 14h, nhưng vì hôm nay là dịp đặc biệt – quán kỷ niệm ba năm mở cửa – nên Elyse cố gắng làm tròn ca đến tận 15h.

Cô mỉm cười, pha cà phê, bày bánh, dọn bàn, đón khách — mọi thứ đều đều mà quen thuộc. Có điều ánh mắt cô vẫn thỉnh thoảng lướt nhìn cửa kính, như thể… đang chờ điều gì đó.

Cuối cùng, kim đồng hồ điểm 15h. Elyse chào các nhân viên khác, dặn dò vài câu rồi rời quán. Khi cô về tới nhà, đồng hồ chỉ đúng 16h12.

Tháo giày, Elyse thả người xuống sofa thì điện thoại rung lên — tin nhắn từ Janette.

Janette: “Elyse ơi! Tớ và Harrison đang đi chơi nè hehe 🍃🎡 Tụi tớ vừa tới công viên, Harrison bảo chỗ này lên hình đẹp cực luôn!!”

Dưới tin nhắn là một tấm ảnh: Janette cười toe trong váy hoa, đứng cạnh một Harrison cao ráo với chiếc máy ảnh trên tay. Nụ cười anh vẫn vậy – nhẹ và có hồn – như năm lớp 12.

Elyse nhìn chăm chú một lúc. Không nhắn lại. Không biểu cảm.

Chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn và ngả đầu ra sau, nhắm mắt, để bản thân trôi theo vài dòng suy nghĩ lặng lẽ…

Nhưng rồi Elyse chợt mở mắt, nhìn về phía điện thoại nằm lặng lẽ trên bàn. Cô khẽ thở ra — dù bận đến đâu, không trả lời thì cũng… kỳ thật.

Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, Elyse gõ nhanh:

“Ôi... vui vậy kìa! Đi vui vẻ nhé... hôm nay tớ bận lắm. Bye.”

Cô nhấn gửi rồi đặt điện thoại sang một bên, bước vào bếp. Trong căn hộ yên ắng, Elyse chuẩn bị bữa tối cho mình: cơm trắng, cá áp chảo với sốt chanh bơ, và một ít salad thanh đạm. Cô ăn không vội, vừa ăn vừa lặng lẽ nghĩ – về mẹ, về quán, về Harrison… và hơn hết, là nhiệm vụ sắp tới.

5 ngày nữa, boss từng nói.

Nhưng còn tối nay, 20h, là một nhiệm vụ nhỏ – bảo vệ những người vô tội khỏi một vụ thanh trừng sắp diễn ra trong thế giới ngầm.

Rửa chén xong, đồng hồ đã chỉ 19h20. Elyse buộc tóc lại, lau khô tay rồi đứng trước gương.

Từ một Elyse với mái tóc xõa mềm, váy đơn giản và gương mặt hiền lành của một chủ quán café – trong vài phút sau, cô sẽ hóa thân thành Phó mafia Westernie – người phụ nữ lạnh lùng, dứt khoát, và không bao giờ run sợ khi cầm súng.

Elyse đứng lặng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ. Ánh đèn vàng hắt lên làn da mịn màng và ánh mắt trầm tĩnh đến đáng sợ.

Cô khoác lên người chiếc áo khoác đen dài, chất liệu vải nhẹ nhưng bên trong được thiết kế đặc biệt để giấu vũ khí. Tay cô nhẹ nhàng kéo khóa chiếc crop top trắng ôm sát, để lộ vòng eo gọn gàng nhưng săn chắc.

Cô cúi xuống, mở chiếc hộc bí mật dưới gầm bàn — lôi ra một khẩu pistol Beretta đã được gắn ống giảm thanh. Cẩn thận kiểm tra đạn, Elyse đặt nó vào ngăn giấu trong áo khoác, chạm tay vào con dao nhỏ được gắn sát hông phải.

Chiếc quần đen bó giúp cô di chuyển nhanh gọn, gọn gàng đến từng bước. Elyse xỏ vào đôi boots đế thấp, chỉnh lại cổ tay áo, hất tóc ra sau và nhìn chính mình trong gương:

Một ánh nhìn sắc như dao – không còn là cô gái với ánh mắt biết cười nơi quán café nữa.

Giờ đây, là Elyse – cánh tay phải của mafia Westernie.

Cô bấm mở điện thoại, xem lại địa điểm nhiệm vụ: Khu thương mại QL4, tầng hầm bãi giữ xe – 20:00.

Vừa lúc đó, đồng hồ chỉ 19h35. Elyse rời nhà, bước vào chiếc Lamborghini đen, động cơ rền lên một tiếng trầm như tiếng gầm của con thú săn mồi.

...19:40…...

Chiếc Lamborghini lao vút qua những con phố bắt đầu lên đèn. Bầu trời tối dần, thành phố chìm trong ánh sáng vàng hắt ra từ các tòa cao ốc.

Elyse đưa mắt liếc qua màn hình định vị. Một chấm đỏ đang nhấp nháy trên bản đồ – vị trí bọn trộm xuất hiện lần cuối cùng. Theo tin tình báo, chúng vừa chôm một chiếc ví hàng limited trị giá 10.000 đô, gắn hạt ruby thật, tại trung tâm thương mại Palace Destern – một nơi mà kể cả mafia cũng phải kiêng nể vì độ an ninh.

“Gan chúng to thật...” – Elyse thầm nghĩ, tay siết nhẹ vô lăng.

Còn 17km nữa. Cô tăng tốc.

“17 cây số? Quá dễ. 20 phút là xử lý xong nếu không có gì cản trở…”

Đôi mắt xanh lục ánh lên sự tập trung lạnh lùng. Gió lùa qua khe cửa kính hé mở, tóc cô bay nhẹ. Trong đầu cô, từng chi tiết về mục tiêu được tái hiện rõ ràng – số lượng tên trộm, đặc điểm nhận dạng, cả thói quen trốn chạy của chúng.

Chúng không chỉ trộm tiền. Chúng đang “thử lửa” thế giới ngầm. Và điều đó – không thể tha thứ.

Bóng đen lay động trên bức tường, dài ngoằng như con rắn độc đang chờ mồi.

“AI ĐẤY?” – tên trùm lạnh lùng hét lên, giọng gằn như sấm.

Bỗng, Elyse từ bóng tối bước ra, ánh mắt sắc lẹm như dao:

“Là tôi, Elyse. Elyse Caryn.”

Tên trùm giận dữ không kịp nghĩ, vung gậy bóng chày đánh thẳng vào cô.

Cô nhẹ nhàng né sang bên, chỉ để gậy quất trúng không khí.

“ANH EMM! BẮT NÓ!” hắn la lớn.

Như đàn ong vỡ tổ, cả nhóm trộm lao tới, mỗi tên như một cơn lốc hung hãn.

Elyse tay rút súng, ngón trỏ siết cò… nhưng chưa bắn, cô đã dùng sức bật nhảy, xoay người, đá bay một tên lao tới.

Tiếng va chạm, tiếng la hét, những bước chân gấp gáp vang lên trong không gian tối ẩm.

Elyse di chuyển nhanh như bóng ma, vừa đánh, vừa né tránh từng đòn tấn công thô bạo.

Viên đạn từ khẩu Beretta nổ vang, xuyên thẳng vào cổ trùm – Charlie – người đứng đầu băng trộm.

Hắn ta lảo đảo, tay cố níu lấy cổ nhưng máu tuôn ra nhanh khiến gã choáng váng.

Giọng boss vang qua bộ đàm:

“Tốt lắm, giết Charlie đấy... Hắn ta giữ ví kìa... Cẩn thận nhé... Hắn có dao găm.”

Elyse không chần chừ.

Cô hít một hơi sâu, mắt lạnh như băng, nhắm mục tiêu từng chuyển động của Charlie.

Viên đạn thứ hai cắt ngang gân chân hắn, khiến gã gục xuống đau đớn.

Ngay lập tức, viên đạn thứ ba găm vào tay phải – nơi hắn đang cầm con dao găm.

Charlie rít lên đầy đau đớn, súng rớt khỏi tay, hắn gục hẳn.

Xung quanh tiếng la hét vang lên, nhưng Elyse vẫn lạnh lùng, thần tốc.

Charlie cầm lấy cổ tay mình, rít lên đau đớn khi cố với về khẩu súng văng ra cách đó chừng mười phân. Ánh mắt hắn loé lên tia hung tợn... nhưng chưa kịp chạm đến thứ vũ khí chết người, một tiếng đoàng vang lên.

Viên đạn ghim thẳng vào trán hắn. Hắn đổ gục như một con rối đứt dây. Elyse không chớp mắt. Cô thở nhẹ, hạ súng xuống, đôi mắt xanh lá đậm như đóng băng trong đêm. Mùi thuốc súng hòa cùng mùi mồ hôi và rượu cũ khiến không gian căn hầm càng thêm ngột ngạt.

Ở góc phòng, Johnson — kẻ mới vào nghề — ngồi thu mình, run rẩy. Bàn tay hắn lấm lem, ôm lấy đầu gối. Nỗi sợ lộ rõ qua đôi mắt ươn ướt và làn da tái mét.

Elyse bước lại gần. Gót giày cô vang đều, từng bước một, như tiếng đồng hồ điểm lùi giây cuối cùng cho sinh mạng của hắn.

“C-Chị ơi… em… em không biết gì đâu… em bị kéo vào… em chỉ—”

Cạch.

Tiếng lên nòng lạnh lẽo. Không cần thêm một lời.

Đoàng.

Tiếng súng dội lại giữa bức tường bê tông. Johnson gục xuống, không kịp nói nốt lời biện minh.

Elyse xoay người lại, rút chiếc khăn trong túi áo khoác lau nòng súng, bình thản như thể vừa kết thúc một phiên làm việc ở quán café.

Tay cô mở thiết bị liên lạc:

“Boss. Mục tiêu đã xử lý xong. Tổng cộng ba xác. Đang kiểm tra ví và đồ vật lấy trộm.”

“Tốt. Gửi báo cáo chi tiết. Đêm nay cô làm tốt, Elyse.”

Cô đứng dậy, ánh mắt lạnh tanh nhìn qua đống hỗn độn của tiền mặt, túi xách hàng hiệu, chai rượu lăn lóc.

“Cuộc sống này...”— Elyse nhếch môi — “Có tẻ nhạt không à?”

Cô nhìn đồng hồ. Vẫn còn hai giờ nữa trước khi đến giữa khuya…

Elyse bước qua từng xác người nằm bất động, cúi thấp để kiểm tra những ngóc ngách trong căn hầm ẩm thấp và bừa bộn. Đôi mắt như mắt mèo trong bóng tối — lạnh lùng, quan sát sắc bén đến từng chi tiết.

Cô cúi xuống một chiếc vali giấu sau thùng gỗ mục. Cạch — ổ khóa được cạy bằng lưỡi dao mỏng từ trong áo khoác.

Mắt cô hơi nheo lại.

Một chiếc nhẫn — không phải hàng thường — là nhẫn của phú quý bà Valencia Mycroft, chủ tịch chuỗi đá quý nổi tiếng, sống ở tầng cao nhất toà nhà Grand Diamond. Trên thân nhẫn là viên kim cương tím cực hiếm, cắt kiểu hình giọt lệ, lấp lánh dưới ánh đèn vàng mờ.

“Ba trăm nghìn đô,” Elyse lẩm bẩm. “Và chưa kể chiếc ví đính ruby…”

Cô liếc sang góc phòng, nơi một hộp gỗ nhỏ bị phủ bởi áo khoác rách nát. Mở ra — chiếc ví limited, ánh ruby thật khảm nổi trên da thuộc cao cấp, vẫn chưa mất đi vẻ sang trọng.

“Tụi này thật sự không biết mình vừa trộm ai rồi,”— cô nhếch mép lạnh lẽo, đặt hai món đồ vào túi bảo mật riêng trong áo khoác.

Cô mở máy liên lạc:

“Boss. Chúng có giữ nhẫn của Valencia và chiếc ví ruby. Tôi mang về.”

“Tốt. Cẩn thận trên đường. Đừng để bị theo dõi.”

“Rõ.”

Cô đứng dậy, cẩn thận che dấu hiện trường, lấy tay bật lửa đốt vài tờ tiền mục nát và giấy tờ giả mạo. Ánh lửa lấp loé, chiếu lên gương mặt xinh đẹp nhưng sắc như dao của cô.

Một bóng đêm lướt nhanh ra khỏi căn hầm. Gió đêm se lạnh. Elyse bước nhanh ra ngoài, không ngoái đầu lại.

Elyse mở cửa xe, tiếng bíp vang lên nhẹ nhàng trong màn đêm. Cô bước nhanh, ánh mắt vẫn liếc về phía sau, cẩn trọng như một con báo không bao giờ tin hoàn toàn vào sự yên lặng.

Lạch cạch... lạch cạch...

Tiếng kim loại vang lên trên tấm thép sau nhà kho khiến cô khựng lại, ngón tay đã đặt trên khẩu súng giấu trong áo khoác. Cô quay ngoắt lại, mắt đảo qua từng góc tối.

Không ai cả.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi khói nhàn nhạt... nhưng rồi im ắng lại trở về, chỉ còn tiếng gió và nhịp tim cô chậm rãi.

“Ảo giác à?” Elyse lẩm bẩm. Cô bước vào xe, khởi động, và phóng nhanh vào màn đêm, hướng về trụ sở bí mật phía Tây thành phố — nơi cô không chỉ là phó mafia mà còn là điệp viên ngầm bảo vệ những người vô tội khỏi bóng tối của thế giới ngầm.

Nhưng cô không hay biết...

Trong căn hầm cũ, một bóng người lặng lẽ bước ra từ góc tường khuất sáng. Bộ áo choàng đen thấm nhẹ máu từ sàn, dáng cao ráo, gương mặt lạnh tanh. Là Dante.

Anh quỳ xuống bên xác tên trùm, lặng lẽ móc ra một chiếc bật lửa bạc khắc biểu tượng hình rồng đen cuộn quanh đóa hồng — biểu tượng của tổ chức mà chỉ những ai trong giới mafia thực sự mới biết đến.

“Tội... ngu xuẩn.” — anh lẩm bẩm. Một mồi lửa thắp lên, ném vào vũng xăng nhỏ đã đổ sẵn. Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng mọi dấu vết, xác người, và cả tội lỗi.

Anh quay đi, để lại ngọn lửa đỏ phản chiếu trong mắt.

Trên tay anh, vẫn còn vệt máu tươi — nhưng vẻ mặt thì bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dưới ánh đèn vàng mờ của hành lang dài, tiếng giày cao gót của Elyse vang vọng đều đặn. Các thành viên đội Westernie — từ lính mới đến tay súng kỳ cựu — đều cúi đầu khi cô đi ngang qua. Họ biết rõ: đây không phải là một người phụ nữ bình thường. Cô là phó mafia, là người mà ngay cả boss cũng phải đánh giá cao.

Cô gõ cửa cạch cạch — hai nhịp, dứt khoát.

Giọng boss trầm ấm vang lên từ bên trong:

“Mời vào.”

Cánh cửa bật mở. Elyse bước vào, tay cầm một chiếc vali màu đen, viền bạc. Cô đặt nó lên bàn, đẩy nhẹ về phía boss.

“Boss… tôi xin gửi những món này… tổng trị giá 310,000 đô.”

Boss — một người đàn ông dáng cao, tóc muối tiêu, nụ cười không bao giờ hiện rõ — mở vali. Ánh sáng phản chiếu từ viên ruby, chiếc nhẫn vàng trắng đính kim cương, và cả chiếc ví limited khiến căn phòng như rực rỡ lên đôi chút.

Ông không nói gì, chỉ đóng vali lại, ngón tay gõ nhịp trên nắp:

“Tốt lắm… Elyse Caryn. Cô vẫn giữ phong độ.”

Cô cúi đầu:

“Tôi xin phép rời.”

Boss mỉm cười nhẹ:

“Khoan đã… 5 ngày tới, cô sẽ phải đi cùng tôi tới buổi thương thuyết với Jacobs ở biên giới phía Đông. Chuẩn bị tinh thần đi, cô sẽ gặp người của gia tộc đó…”

Elyse dừng bước… trái tim khựng lại một nhịp.

“Dante. Gia tộc Jacobs. Là hắn sao?

Cô không quay đầu lại, chỉ đáp nhỏ:

“Rõ, thưa boss.”

Rồi cô rời khỏi căn phòng, tiếng cửa đóng lại cạch một cái như dấu chấm hết cho một nhiệm vụ — nhưng mở ra một ván cờ mới… nơi người đối diện không còn là kẻ xa lạ, mà là người đã từng lặng lẽ nhìn mình trong đêm.

Download

Like this story? Download the app to keep your reading history.
Download

Bonus

New users downloading the APP can read 10 episodes for free

Receive
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play