Velvet Trigger
Tiếng chuông gió khẽ leng keng khi cánh cửa quán cà phê “Velvet Bloom” mở ra. Ánh nắng buổi trưa chiếu xiên qua ô cửa kính lớn, rọi vào một bóng dáng cao lớn khoác áo khoác đen. Gã đàn ông ấy bước vào – chậm rãi, không vội, như thể từng bước đều đã được tính toán.
Elyse đang lau chiếc cốc thủy tinh ở quầy, ngẩng lên khi nghe tiếng chuông. Cô thoáng sững người.
Không phải vì gương mặt của người đàn ông đó – nó không quá đặc biệt để khiến ai đó phải khựng lại. Mà là ánh mắt. Lạnh. Sâu. Và sắc như lưỡi dao rạch ngang làn gió mùa hạ.
“Cho tôi một ly espresso, không đường.”
Giọng anh ta trầm thấp, đều đặn như tiếng kim đồng hồ chạy trong phòng kín. Elyse mỉm cười – nụ cười mà ai cũng bảo là dịu dàng, đáng tin cậy. Nhưng phía sau quầy, ngón tay cô khẽ siết lấy chiếc cốc. Ánh mắt đó… không phải của một người bình thường.
Cô xoay người chuẩn bị cà phê. Trong gương, anh ta không rời mắt khỏi cô. Một kẻ quan sát quen tay. Một người nguy hiểm. Dante cầm ly cà phê trên tay. Chạm nhẹ môi vào thành ly. Không một lời cảm ơn, anh quay người rời đi. Chuông gió lại vang khẽ. Elyse đứng lặng vài giây, đôi mắt lấp lánh như có lửa:
“Cà phê đen, không đường. Giống như hắn ta.”
Dante nhận ly cà phê từ tay Elyse, ánh mắt vẫn không rời cô một giây. Anh cầm ly lên, chạm nhẹ môi vào thành ly rồi quay người bước ra khỏi quán. Tiếng chuông gió lại vang lên từng hồi nhỏ, như nhịp đếm của định mệnh.
Đã 9 giờ sáng, quán cà phê Velvet Bloom bắt đầu nhộn nhịp với tiếng nói cười rôm rả của khách. Elyse đứng sau quầy, pha từng ly cà phê một cách điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc sảo. Khách ra vào liên tục, tạo nên dòng chảy nhộn nhịp suốt đến tận 3 giờ chiều.
Sau khi kết thúc ca làm, Elyse rảo bước về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ gọn gàng rồi lại quay trở lại quán cà phê – nơi cô vừa làm việc vừa âm thầm chuẩn bị cho những điều sắp đến. Đến khoảng 8 giờ tối, điện thoại cô reo lên. Đó là cuộc gọi từ boss:
“Elyse, chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ 5 ngày tới. Còn có cuộc họp lúc 8 giờ tối, kéo dài đến 10 giờ. Đừng trễ nhé. Tạm biệt.”
Cúp máy, Elyse cúi đầu một chút, ánh mắt sắc lạnh và quyết đoán. 5 ngày nữa… mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa. Tầm 7 giờ tối, Elyse rời quán cà phê, bước vào một nhà hàng nhỏ gần đó. Cô ngồi xuống, gọi món ăn nhẹ và lặng lẽ ăn trong khi điện thoại trên bàn rung lên. Là cuộc gọi từ mẹ cô.
“Mẹ à, dạo này mẹ có khỏe không?”
“Mẹ vẫn ổn, nhưng bác sĩ nói khoảng 1 tháng nữa, có thể mẹ sẽ được ở bên con…”
Sau cuộc gọi với mẹ, Elyse nhanh chóng rời nhà hàng, bước ra đường phố về phía tòa nhà Grand Diamond – nơi mà boss cô vừa yêu cầu cô có mặt lúc 8 giờ tối để bàn về vụ hợp tác quan trọng.
Ánh đèn thành phố bắt đầu lên, phản chiếu trên mặt kính của tòa nhà cao chọc trời, tạo nên một bầu không khí vừa huyền bí vừa đầy áp lực. Đúng 8 giờ, Elyse bước vào phòng họp, nơi đã có vài gương mặt quen thuộc đang chờ đợi. Boss cô lên tiếng:
“Chúng ta sẽ hợp tác với một bên không ai ngờ tới. Nhiệm vụ sẽ phức tạp, nguy hiểm, nhưng cơ hội cũng không kém phần lớn lao. Chuẩn bị tinh thần, Elyse.”
Ánh mắt cô lạnh như thép, sẵn sàng đón nhận mọi thử thách. Cuộc họp kéo dài khoảng hơn một tiếng đồng hồ, bàn về việc hợp tác giữa phe của Elyse – Westernie, và phe mafia Jacobs. Mọi thứ diễn ra tương đối suôn sẻ, những thỏa thuận được đưa ra rõ ràng, đôi bên đều nhìn thấy lợi ích lớn lao từ sự hợp tác này.
Elyse ngồi ngay ngắn bên bàn họp, ánh mắt sắc bén, lặng lẽ gật đầu đồng ý từng điều khoản. Dù chỉ là phó mafia và kiêm thư ký của Westernie, cô hiểu rõ rằng vai trò của mình không chỉ đơn thuần là giúp việc hành chính, mà còn là người giữ lửa cho những kế hoạch lớn của phe.
Boss nhìn cô một cách tin tưởng:
“Elyse, trách nhiệm của em nặng nề hơn rất nhiều so với vẻ ngoài. Hãy chuẩn bị tốt, vì sắp tới sẽ không còn chỗ cho sai sót.”
Cô đáp lại bằng một cái gật đầu cứng cỏi, như lời thề không từ bỏ. Cuộc họp kết thúc, Elyse rời tòa nhà Grand Diamond trong ánh đèn đường mờ ảo. Về đến nhà, cô không nghỉ ngơi mà bắt đầu buổi luyện tập nghiêm túc.
Phòng tập nhỏ nhưng đầy đủ thiết bị, cô quăng găng boxing lên tay, tung những cú đấm mạnh mẽ, dứt khoát vào bao cát. Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt sắc nét, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ thanh mảnh, khỏe khoắn của cô gái 25 tuổi cao 1m76 này.
Tiếp đó, Elyse nâng tạ 20kg, từng nhịp lên xuống đều chuẩn xác, mạnh mẽ. Mặc dù tập luyện cường độ cao, cô vẫn giữ được vóc dáng thon thả, duyên dáng – vẻ ngoài của một người phụ nữ vừa đầy sức mạnh, vừa cuốn hút. Ánh mắt cô đầy quyết tâm.
Đã hơn 11 giờ đêm, Elyse dần dần buông bỏ mọi suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi nhưng sâu thẳm. Cơn mơ chưa kịp ghé qua thì đồng hồ báo thức 6 giờ sáng reo vang, kéo cô trở lại hiện thực.
“Chẳng phải hôm nay sẽ được nghỉ sao? Sao lại phải vào sớm thế nhỉ?” Elyse lẩm bẩm khi bước ra khỏi giường.
Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn màu đen – bộ trang phục quen thuộc của một cô chủ quán cà phê.
Trên đường đi, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng chiếu qua tán cây, cô dừng lại bất chợt khi thấy một hình ảnh quen thuộc: Dante, đứng ở góc phố, đang xoa đầu một cậu bé mặt mũi cau có vì rơi kem. Ánh mắt Dante mềm mại khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy, làm Elyse cảm thấy lạ lùng nhưng cũng tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Elyse đứng bên lề đường, âm thầm quan sát Dante và cậu bé. Cậu bé bật khóc nức nở, vò đầu bứt tai đòi mua kem mới. Dante thở dài nhẹ, rút ra từ ví tờ hai đô, đưa cho cậu bé:
“Đi mua đi, đừng làm phiền nữa.”
Ánh mắt Elyse khẽ nhíu lại khi nhìn thấy trong ví Dante có một vật đen nhỏ đeo bên trong – giống như một biểu tượng bí mật, một cái “biệt hiệu” mà những người trong giới mafia dùng để nhận diện lẫn nhau. Cô nhanh chóng giữ bình tĩnh, bước vào quán cà phê và bắt đầu chuẩn bị cà phê cho khách.
Nhưng dù cô cố gắng tập trung, ánh mắt sắt lạnh của Dante vẫn không rời cô nửa bước. Đôi mắt ấy như một con dao sắc bén, quẩn quanh theo từng chuyển động của Elyse, khiến cô không thể không cảm nhận được áp lực vô hình đang bao phủ.
Sau khi phục vụ khách cuối cùng, Elyse nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:
— “Chào Elyse… cảm ơn nhé.”
Cô quay lại và thấy vợ của boss đang mỉm cười với mình. Một người phụ nữ với vẻ ngoài sang trọng, nhẹ nhàng nhưng lại toát ra khí chất không thể nhầm lẫn.
Elyse chợt nhớ ra, dạo gần đây vợ boss cô thường giả làm bác sĩ để dễ dàng tiếp cận các nơi, nhưng thực chất vẫn là một phần không thể thiếu trong đường dây mafia của họ.
Đồng hồ điểm 9 giờ 30 phút sáng, Elyse rời quán cà phê, trên đường đi thăm mẹ. Cô bước vào chiếc Lamborghini màu đen bóng loáng, một chiếc xe mà ít người dám cầm lái trừ những người trong giới.
Trên phố, nhiều chàng trai không ngần ngại liếc nhìn, kèm theo những tiếng huýt sáo thả thính. Elyse chỉ mỉm cười lạnh lùng, không để ý, bởi trong lòng cô đang bận rộn với những suy nghĩ về nhiệm vụ sắp tới và mẹ mình. Elyse bước vào tòa nhà, bấm thang máy lên tầng 5. Khi cửa thang máy mở ra, cô bước đến phòng 5.3 – nơi mẹ cô đang nằm nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mẹ cô nhẹ nhàng mỉm cười, giọng dịu dàng vang lên:
“À… Elyse của mẹ…”
Elyse cũng mỉm cười, nhưng lòng trào dâng bao nỗi nhớ thương. Cô quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay mẹ và không kìm được những giọt nước mắt tuôn rơi – như một đứa trẻ lâu ngày không được bên mẹ. Khoảnh khắc ấy, mọi khó khăn, áp lực đều lùi lại phía sau, chỉ còn lại tình yêu và sự gắn bó sâu sắc giữa hai người.
Elyse lấy từ túi ra một bó hoa hồng đỏ tươi, nhẹ nhàng đặt lên bàn gần giường bệnh. Mùi hương hoa lan tỏa, khiến gương mặt mẹ cô rạng rỡ hơn đôi chút.
“Mẹ vẫn thích hoa hồng mà, phải không?” – cô hỏi khẽ, như lời thì thầm dịu dàng.
Rồi cô rót một tách trà ấm, bước lại bên cửa sổ hứng chút nắng nhẹ buổi sáng trước khi đưa đến mời mẹ:
“Uống chút trà cho ấm lòng nhé mẹ.”
Sau vài phút yên lặng, Elyse nhẹ nhàng hỏi:
“Mẹ… bác sĩ ở đây ổn không ạ?”
Mẹ cô cười khẽ, đôi mắt ánh lên nét trìu mến lẫn chút u buồn:
“Haha… ở đây quá là tuyệt vời rồi. Ôi, Elyse… mẹ xin lỗi vì đã phiền con bởi căn bệnh quái ác này… Hy vọng con tha lỗi…”
Nghe đến đó, Elyse bước đến bên giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ. Cô đưa tay kia vuốt lên mu bàn tay mẹ, nhẹ nhàng xuýt xoa – y hệt như cách mẹ từng làm mỗi khi cô bệnh lúc bé.
“Mẹ à… đừng nói vậy… nếu không có mẹ, con đã không là con hôm nay rồi…”
Giọng Elyse khẽ run, nhưng đầy chân thành và yêu thương. Mẹ nghiêng đầu nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng chiều:
“Dạo này… quán cà phê mà hồi nhỏ con muốn có sao rồi nhỉ? Mẹ khỏe là mẹ sẽ ghé thăm đó… haha, không biết khi nào mới có dịp…”
Elyse cười nhẹ, khẽ đưa tách trà lên môi mẹ, rồi trả lời với một chút tinh nghịch trong giọng nói:
“À… cũng đông lắm mẹ, tầm được 500 khách gì đó ạ.”
Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết con số đó chỉ khoảng hơn 400 người. Dẫu vậy, Elyse không muốn mẹ lo, không muốn bà thấy mình vất vả hay áp lực.
Mẹ khẽ nhắm mắt nhấp ngụm trà, rồi cười:
“À Elyse… đừng dối mẹ vậy chứ… mẹ biết con lắm mà…”
Elyse sững người một chút, rồi bật cười khẽ, cúi đầu như đứa trẻ bị bắt quả tang:
“Haha… vâng… con chỉ muốn mẹ vui… nên…”
Mẹ nhẹ nhàng siết tay cô:
“Con gái mẹ mạnh mẽ lắm… nhưng đừng quên rằng, dù có là đứa trẻ hậu đậu hay chủ quán cà phê, thì con vẫn là Elyse bé bỏng của mẹ.”
Chuông điện thoại bỗng vang lên trong túi Elyse, cắt ngang khoảnh khắc ấm áp giữa cô và mẹ.
“Ôi… con xin phép ra ngoài xíu ạ.” — cô nói nhẹ, đứng dậy bước ra ngoài hành lang.
Trong phòng, mẹ Elyse lặng lẽ nhìn theo bóng lưng con gái khuất dần sau cánh cửa. Bà chậm rãi ngồi dậy, đưa tách trà lên môi, ánh mắt xa xăm:
“Nhớ hồi nào con bé hay chê trà đắng… Giờ lại hay uống thế… thay đổi nhanh thật.”
Bên ngoài hành lang bệnh viện, Elyse áp điện thoại lên tai.
“Alo?”
Đầu dây bên kia là giọng nói hồ hởi của Janette – đồng nghiệp kiêm bạn thân ở quán cà phê:
“Ôi Elyse!! Tớ mới gặp Harrison ý!! Cậu ấy giờ đẹp lắm á!”
Elyse chớp mắt. Tên ấy… Harrison. Cùng bàn năm lớp 12. Anh chàng luôn mang theo chiếc máy ảnh cũ, từng nói muốn chụp nụ cười của cô mỗi ngày cho đến khi tốt nghiệp. Giờ… lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở thành phố.
Cô khẽ mím môi, giọng đều và bình thản:
“Ừm… vâng, có gì tớ gọi cậu sau nhé. Giờ bận rồi… tạm biệt.”
Cúp máy, Elyse cất điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu rồi quay lại phòng, nhưng trong lòng như vừa có một vết gợn nhỏ trôi qua – không rõ là ký ức, cảm xúc, hay chỉ đơn thuần là… bất ngờ.
…
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Updated 15 Episodes
Comments