Biên Nhược Thủy
''Mày đã nhìn thấy học sinh mới chuyển đến lớp mình chưa?''
''Ai thế?''Tôi cắn miếng bánh mì khô,quay đầu lại nhìn gương mặt to tròn nhăn tít lại vì cười đùa của Lưu Duy.
Lưu Duy chỉ cho tôi xem,''Kìa kìa!Chính là đứa đầu bù tóc rối trông như hành tây ở bàn đầu ấy,nhìn thấy chưa?''
Tôi ở bàn cuối huýt sáo một tiếng,quả nhiên,thằng nhóc kia ngoái lại liếc nhìn,tôi vẫy vẫy tay,gọi cậu ta là Đầu Hành Tây.Cậu ta mỉm cười tươi tắn với tôi,có thể cho là vậy,tôi sững người ra một lát rồi lập tức cười phá lên,thú vị đấy,coi bộ trong lớp lại có thêm một kẻ bị bắt nạt rồi.
''Đi,đi lên xem!''Tôi vỗ vai Lưu Duy,chỉ mấy bước đã tới trước mặt Đầu Hành Tây.
''Ha ha...Đầu Hành Tây,quê ở đâu đấy?''Tôi chống tay xuống bàn,cúi đầu nhìn cậu ta.
''Tôi không phải Đầu Hành Tây,tôi là Biên Nhược Thủy,mẹ tôi mong rằng tôi sẽ trong sạch như nước.''
Tôi phì cười vui vẻ,còn ra dáng văn vẻ gì nữa,vừa nhìn là biết kiểu người chả làm được trò trống gì!Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng chẳng hề bận tâm,cứ gằm mặt thu dọn đồ dùng của mình.Tôi cúi xuống nhìn,có gì đâu mà dọn,toàn là những thứ bỏ đi,đã lên cấp ba mà vẫn còn mang hộp bút,tôi vừa định cầm lên thì cậu ta giữ rịt lấy.
''Cho tôi xem chút nào!''Chỉ loáng cái tôi đã giành được,sao keo kiệt thế chứ,cậu ta càng không cho,tôi càng muốn xem.
''Đừng mở ra!''Biên Nhược Thủy đứng dậy định cướp lại,tôi lùi một bước rồi quay người đi,nhanh chóng mở hộp bút ra,lại còn có cả tiếng rin rít nữa,đúng là đồ cổ.
Trong hộp đặt mấy chiếc bút,cả hai đều là bút mực,có một chiếc còn mòn tới độ sắp rơi cả gỉ sắt ra.Bỗng nhiên,tôi thấy một hình trái tim to được cắt bằng giấy đỏ dán trên hộp bút,băng dính dán trên rất chắc,không bóc ra nổi.
''Cái gì thế này?''Tôi vừa ngoảnh lại,Biên Nhược Thủy đã đỏ bừng mặt nhìn tôi.
Ai ngờ Biên Nhược Thủy chỉ bỏ lại một câu rồi chạy ra ngoài,tôi nghe hình như là ''chờ đợi...mang theo nụ cười...''gì gì đó,tôi vứt chiếc hộp bút ghẻ kia lên bàn cậu ta rồi quay lại chỗ ngồi của mình,suy nghĩ xem cậu ta có thể làm gì cho mình?Trực nhật thì khỏi cần; ngày thường hết giờ đi mua cơm trưa sớm thì sao?Đúng rồi,cái này vẫn chưa có ai...
Trưa về ký túc xá,tôi phát hiện chiếc giường ngay phía dưới chỗ tôi đã có người.Đống đồ linh tinh của tôi vứt xuống dưới này khi chưa có ai đều được đặt gọn gàng ở chân giường.
''Ai đến thế?''Tôi vừa vào phòng đã hỏi.
''Biên Nhược Thủy,có ấn tượng không?''Lưu Văn Tuấn đang ăn cơm ở cạnh đó trả lời.
Tôi hít một hơi,ngồi lên chiếc giường đã được thu dọn của Biên Nhược Thủy,lần này xong rồi,hết chỗ để đồ.Mấy thứ linh tinh của tôi vứt đi đâu được bây giờ?
''A,cậu tới rồi à?''
Tôi ngẩng đầu lên,Biên Nhược Thủy đang bê chậu rửa mặt đi vào,tóc hãy còn ướt nước,trong chậu là một đống quần áo.
''Cậu qua bên Tiểu Tuấn Tử đợi cái đã!Tôi ngồi ở đây một lát,cậu tới thì tôi mất cả chỗ ngồi.''
Tôi nhìn Biên Nhược Thủy,cậu ta ngồi đối diện tôi,dáng ngồi như rất thận trọng,hai chân khép chặt,cậu ta nhìn thẳng vào tôi,miệng như có chuyện muốn nói,nhưng chẳng thấy cậu ta hó hé gì.
''Cậu muốn nói gì thì nói đi?Trong phòng này đều là người tốt cả,đừng làm ra vẻ bị bắt nạt.''
''Tôi chưa từng ở ký túc xá,có chỗ nào sơ ý thì mọi người thông cảm cho.''
Biên Nhược Thủy lại nở nụ cười tươi tắn,không biết tại sao,tôi vẫn luôn cảm thấy nụ cười của cậu ta vô cùng giả tạo,cứ như ép nặn ra vậy.Mọi người trong ký túc xá đã quen,không nói gì nghĩa là đã ngầm đồng ý,thế nên chẳng có ai lên tiếng.Biên Nhược Thủy nhìn tôi,tôi cũng nhìn lại cậu ta.
''Cậu tên là gì?Tôi thấy uy tín của cậu trong lớp rất cao.''Biên Nhược Thủy gượng gạo hỏi.
''Tôi hả?''Tôi chỉ vào mình,''Anh đây tên Tống Thiên Lộ,tên nằm giường trên bên kia là Lưu Văn Tuấn,giường đối diện với cậu là Đạt Hề Nhuệ,tên đó còn chưa về,người có tiền đấy.''
Lưu Văn Tuấn cầm một hộp cơm mẻ,trừng mắt nhìn tôi,tôi vừa nhe răng ra thì nó lại ngoan ngoãn.
''Tống Thiên Lộ...''Biên Nhược Thủy nhẩm đọc ,nhìn tôi cười cười,tôi không để ý,leo thẳng lên giường đánh một giấc.
Đang ngủ thì tôi chợt nhớ ra một chuyện,thò đầu ra bên giường,Biên Nhược Thủy đang gối đầu lên tay ngủ,tôi vớ lấy một cuốn tạp chí để đầu giường ném xuống.
"Này,cậu gì Thủy,thương lượng với cậu một chuyện."
Biên Nhược Thủy đột nhiên bị phá giấc,cố chống hai mắt lên nhìn tôi hỏi:"Gì thế Tống Thiên Lộ?"
"À thì lát nữa lấy cơm giùm tôi!Tôi lười xếp hàng,thẻ đây này!"
Tôi vứt xuống dưới rồi chẳng thèm quan tâm nữa,trở người ngủ tiếp.
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Comments