𝐐𝐔𝐀 𝐍𝐆𝐀̀𝐘 𝐁𝐀̃𝐎 𝐆𝐈𝐎̂𝐍𝐆
#𝟏𝟏
Hân ở nhà Thành cũng gần 2 tháng rồi, thời gian trôi đi nhanh thật. Hôm nay bà Bông đi chợ sớm, đúng hôm thứ bảy nên Hân cũng được nghỉ, cô được đi theo bà Bông đi chợ. Đi chợ mua cá tươi, sau đó mới đi siêu thị mua thịt sạch, nhìn lượng đồ ăn có vẻ nhiều hơn mọi khi. Hân hỏi:
- Nay mua nhiều đồ vậy hả bà?
Bà Bông cười xởi lởi rồi nói với cô:
- Hôm nay nhà chúng ta có khách đấy cô ạ?
- Khách?
- Vâng, lần đầu nhà chúng ta có khách đấy cô ạ, ông chủ nói làm mỗi món ít ít nhưng nhiều món một tí.
Hân chỉ nhìn rồi gật đầu mà thôi, sau đó tiếp tục lựa đồ với bà Bông. Lúc về đến nhà, bọn họ nghỉ ngơi lát rồi mới bắt tay vào soạn đồ, cô cũng phụ nữa vì nay rảnh mà. Đến trưa lại bọn họ cùng ăn cơm với nhau, ở đây không có quy định chủ tớ ăn riêng, nên đến bữa mọi người cùng nhau ngồi vào ăn cả, như một gia đình. Thành cũng không nói chuyện gì với cô nhiều, chỉ chăm chăm dặn dò bà Bông và Mận, có lẽ vị khách tối nay khá là quan trọng.
Đến tối, lúc Hân còn loay dọn bàn theo ý thích của Thành thì anh lúc này vừa đi từ trên tầng xuống, áo sơ mi trắng tay ngắn, thêm quần jean giày thể thao nữa. Trên người còn thoảng mùi nước hoa mà nó luôn khiến cô say mê, tóc anh cũng khác trước một chút, vì đã cắt ngắn hơn rồi. Anh đi ngang qua cô, không nói với cô câu nào, vốn dĩ anh cũng chỉ coi cô là cái máy đẻ mà thôi nên dù cô có ở đó hay không cũng không quan trọng.
Tầm 30 phút sau, chiếc siêu xe của anh cũng chạy vào sân, mọi người ai cũng lấp ló nhìn, trong đó có Hân nữa. Thành dịu dàng mở cửa xe rồi nắm lấy tay cô gái trong xe xuống, cô gái ấy mang một cái váy trắng nhẹ nhàng trang nhã, trên tay còn ôm một bó hoa nữa. Vừa đi vừa nói cười với anh rất chi thân mật, bọn họ cùng vào trong nhà, cô gái ấy đã khen:
- Nhà anh đẹp quá, thiết kế hiện đại.
- Cảm ơn em, chúng ta vào kia đi.
- Vâng.
Bọn họ mới cùng nhau xuống phòng ăn, chiếc bàn ăn được chuẩn bị sẵn, cũng có nến và hoa nhưng kiểu bày biện thuần việt. Cô gái đó được anh kéo ghế cho ngồi, lúc ngồi xuống mới nói với anh:
- Cảm ơn anh, em thích không khí này lắm.
Thành cũng ngồi đối diện với cô rồi mỉm cười:
- Anh làm cái này là vì em mà.
Nghe câu đó, trái tim Hân lại nhói đau, cảm giác như ai xát muối vào tim cô. Hôm nay bọn họ không được ngồi chung ăn cơm với nhau mà phải ăn riêng, khi dọn đồ ăn cho họ xong thì những người còn lại ra chỗ khác ăn. Tuy Hân ngồi bên ngoài nhưng nhìn cách đối xử của anh dành cho cô gái đó cũng đủ hiểu cô ấy quan trọng thế nào rồi. Mận ngồi bên Hân rồi mới lấy giấy ra viết:
- Nhìn họ đẹp đôi quá cô Hân ạ.
Hân nhận lấy tờ giấy trên tay Mận rồi đọc, nỗi buồn đã miên man thì giờ lại chua chát hơn nhiều. Nhưng cô cũng cố gắng hé miệng cười:
- Ừ, đẹp đôi thật.
Mận lại viết tiếp:
- Từ lúc em ở đây, chưa thấy ông chủ dẫn cô gái nào về, trong kia đó là người đầu tiên.
Hân cũng chỉ hé miệng cười, nếu tính ra người đầu tiên thì là cô mới phải. Nhưng trong lòng anh cô không là gì cả, nên đến cả người giúp việc họ cũng hiểu điều đó.
Phía bên trong đã dùng bữa xong, Thành và cô gái ấy rời đi, cô cũng chỉ dám đưa mắt nhìn thôi. Tối đó Thành chưa về, nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ rồi, mọi khi thì cô không quan tâm đâu, nhưng hôm nay… Hân lại trằn trọc qua lại mấy bận, cái suy nghĩ quẩn quanh khiến cô không thể nào ngủ được. Nằm thêm lúc lâu, Hân mới nghe tiếng mở cửa phòng mình, những bước chân không theo quy luật nào cả. Hân nhắm mắt rồi nằm im, bàn tay lạnh của anh mới đưa ngang ôm cái eo nhỏ của của cô, đôi môi ấm lại hôn nhẹ lên cổ cô. Mọi thứ hành động ấy, khiến cô biết anh sắp muốn làm t.ì.n.h với cô, cô quay sang có phần khó chịu:
- Hôm nay tôi tới tháng, anh có thể kiếm cô gái kia mà.
- Cô ghen à?
- Tại sao tôi phải ghen với cô ta?
Thành bỗng nhiên dừng lại, anh ngồi thẳng người bên giường cô, giọng lại lạnh lùng:
- Đúng vậy, cô làm gì có tư cách.
Sau đó Thành mới đứng lên rời khỏi phòng cô, anh còn thậm chí không giới thiệu cho cô biết người đó là ai. Nếu anh đã không nói thì cô cũng không việc gì phải hỏi trước, gần hai tháng ở đây, cảm xúc cô cũng chai lỳ rồi. Cô cũng tự vã cho mình tỉnh nhiều lần để hiểu rõ mình là ai trong mối quan hệ này. Tự nhiên cô ôm mặt vào gối khóc, tự bản thân cô còn không biết cô khóc vì lý do gì nữa.
Mấy hôm sau, tối đó trời mưa như trút, cảm giác lạnh se se lan toả khắp cơ thể Hân, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường. Trên đường không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường vẫn làm nhiệm vụ của nó là chiếu sáng mà thôi. Thực ra, Hân không phải ngắm mưa, chỉ là cô đang đợi, đợi bóng xe quen thuộc, đợi con người quen thuộc xuất hiện mà thôi. Mặc dù anh làm cô đau, mặc dù anh làm cô tổn thương, nhưng cô vẫn chấp nhận điều đó. Nếu chuyện này cô mang kể với Đạt, có lẽ Đạt sẽ chửi cô điên cho mà xem, cô có Đạt là bạn thân thật đúng giá trị.
Nhìn thêm lúc thì chiếc xe của anh đã xuất hiện ngay cổng, cô mới vội vàng đứng lên rồi sửa soạn lại quần áo để chạy xuống. Không phải vì cô vui đâu, nhất định không phải vậy, chỉ là cô muốn đi xuống… kiếm gì ăn thôi, chứ không phải xuống để nhìn anh một lát. Khi vừa vui vẻ chạy xuống đế nơi, cô gái hôm qua đang dìu Thành vào nhà, anh trong tình trạng say khướt. Cô gái kia mới gọi:
- Mọi người phụ tôi dìu anh ấy lên phòng.
Mọi người cùng dìu, thì tôi cũng chạy vào phụ, Thành cao đô lắm, đúng là một mình cô gái kia sẽ không dễ dàng gì đưa được anh lên phòng. Lúc vào đến trong phòng, cô gái kia mới dặn dò:
- Mang cho tôi chậu nước ấm, còn lại để tôi lo, đêm nay tôi sẽ chăm sóc anh ấy.
Mọi người cùng vâng rồi ai về phòng nấy, Mận mới kéo tôi ra một đoạn, lại lấy giấy ra viết:
- Ông chủ chắc sắp thoát ế rồi, vui quá phải không cô Hân?
Ừ, vui, vui lắm, vui đến chua xót cả tâm hồn. Hân cầm tờ giấy đơ đi vài giây, Mận mới lay lay:
- Cô Hân, cô sao vậy?
- Chị không sao đâu, thôi về phòng ngủ đi em, trễ lắm rồi.
- Vâng.
Cất giấy bút vào trong túi, Mận vui vẻ chạy xuống dưới, còn bà Bông thì đi xuống từ lúc nào rồi. Hân quay đầu nhìn lại phòng của Thành đang đóng kín, cô không muốn nhìn nữa, cũng lặng lẽ đi về phòng mình mà thôi. Cô lặng lẽ leo lên giường, kéo chăn trùm kín người, tự nhủ bản thân phải chấp nhận điều này. Phải chấp nhận rằng Thành không yêu cô nữa, phải chấp nhận để anh ấy rời đi và có hạnh phúc khác. Cái hạnh phúc đáng lẽ ra là của cô, nhưng chính tay cô đã hất đổ, nên bây giờ cô không thể đổ lỗi cho ai được nữa. Đêm nay cô lại khóc rồi, bản thân cô đã tự hứa với mình đó là lần khóc cuối không biết bao nhiêu lần.
Sáng hôm sau, Hân cũng không thèm dậy sớm, vì đằng nào cô cũng học chiều, với lại anh cũng không bắt cô phải làm việc nhà. Khi xuống đến nơi, cô lại thấy cô gái hôm qua trong bếp, cô ấy cùng mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Vừa thấy Hân đi xuống, Mận đã kéo cô lại gần bên đó, Mận lại lấy giấy ra viết:
- Cô Hân, xem cô Ngọc Anh khéo tay chưa, làm bao nhiêu đồ ăn vặt vừa ngon lại vừa đẹp nữa.
Hân nhìn qua rồi cũng khen cho có chuyện:
- Chị giỏi quá.
Ngọc Anh nhìn Hân rồi cười, nụ cười mới đẹp và dịu dàng làm sao:
- Cảm ơn chị, em nhỏ tuổi hơn chị đó, cứ gọi em là Ngọc Anh.
- Tôi tên Ngọc Hân.
- Ôi, hai chúng ta có điểm chung.
Hân lại cười, Ngọc Anh nhìn vào những chiếc bánh cô vừa làm ra, vừa vui vẻ nói với Hân:
- Em cố gắng làm ra những thứ xinh xinh này, mong rằng anh Thành sẽ thích, vì sau này lấy nhau, em muốn tự tay làm cho anh ấy mọi thứ.
Lúc này Hân mới được dịp vỡ lẽ ra, Ngọc Anh chính là vợ chưa cưới của Thành. Vậy anh ấy cần cô để đẻ mướn làm gì chứ? Hay Ngọc Anh không sinh được? Hay căn bản là anh muốn giam cầm cô chỉ để hành hạ cho vui. Những suy nghĩ vu vơ lại chạy ngang đầu, thôi Hân không đứng đây nữa, dù sao cũng biết thân phận Ngọc Anh là gì rồi, cho dù có đau khổ đến đâu cũng không thay đổi gì. Cô mới quay lưng đi:
- Mọi người làm đi, tôi đi công chuyện.
- Vâng.
Bọn họ lại xúm xít với nhau, lúc chưa có Ngọc Anh, Hân còn có chút giá trị, còn được mọi người quan tâm. Nay thì đúng giá giá trị của cô bằng không thì chỉ còn là vô hình. Hân ra dắt chiếc xe cà tàng của mình chạy một lèo ra cửa, vừa ra ngoài đường cảm giác cô nhẹ nhàng hẳn, như vừa thoát ra được chiếc lồng to lớn. Chỉ là không biết khi nào mới thoát được, cái bụng của cô đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì. Hay là do cô không sinh được, cô có vấn đề phụ nữ, hay chính bản thân anh yếu sinh lý, hay vô sinh gì rồi? Chắc có lẽ cả hai người phải có một người có vấn đề, chứ bọn họ cũng va chạm thân xác nhiều lần mà sao mãi không có kết quả. Để hôm nào, cô nói Thành dẫn đi khám mới được, biết đâu vì điều đó mà hợp đồng cũng được kết thúc sớm thì tốt biết mấy. Cái suy nghĩ vẫn vơ ấy lại khiến Hân mang chút hi vọng mong manh, giờ thì cô lại chạy sang nhà vợ chồng anh Hùng ăn chực thôi. Cứ nơi nào vui vẻ thì mình đến, thanh xuân có mấy đâu mà phải buồn, xong chuyện này cô nhất định sẽ bắt đầu lại. Bố mẹ cô sẽ không muốn cô buồn và không có tương lai, cho dù có ra chợ bán rau mỗi ngày đều vui vẻ không u buồn, cũng coi như là có tương lai rồi.
***Download NovelToon to enjoy a better reading experience!***
Comments