Cuộc chạm mặt tình cờ với người cũ của vợ

Mùa đông năm nay đến sớm, thời tiết đang dần chuyển lạnh. Hạ Như Yên một mình lẻ bước trên đường, những cơn gió thoáng qua cũng đủ làm cô thấy lạnh. Thành phố lớn tấp nập người qua lại nhưng cô lại thấy mình cô đơn, lạc lõng. Rồi cô sẽ đi tới đâu, về chốn nào. Tự nhiên cô lại nhớ nhà, muốn quay trở về quá! Cô thầm oán trách số phận đưa đẩy, bắt cô phải rời xa người mình yêu thương để cưới một tên ác quỷ vô tình. Làm sao có thể nhanh chóng kết thúc hai năm đen tối nhất của cuộc đời cô?

Hôm nay, bầu trời khá trong xanh, lác đác một vài vờn mây trắng. Có một chút nắng ấm còn sót lại của mùa thu và thi thoảng có vài cơn gió lạnh mùa đông thổi đến. Nước dưới hồ trong veo, những chiếc lá vàng trên cây đang dần rụng xuống dưới mặt cỏ xanh tươi.

Hai ánh mắt si tình bắt gặp nhau. Cũng không biết là vô tình gặp hay là duyên số sắp đặt nữa. Hạ Như Yên không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Sinh ở tại thành phố Quảng Đông như này. Giữa dòng người vội vã ngược xuôi hai con người ấy vẫn đứng đối diện nhau, ánh mắt vẫn nhìn đối phương không rời, có chút gì đó ngập ngừng khó diễn tả, cũng có chút ngạc nhiên, tiếc nuối. Một vài bước nữa thôi là hai người sẽ gặp được nhau nhưng sao cảm giác khoảng cách nó lại xa tới vậy.

Cố Sinh nở một nụ cười ngượng ngùng, bước thêm một bước:

“Như Yên lâu ngày không gặp? Dạo này em thế nào?”

Hạ Như Yên tuy lòng không nỡ nhưng sự thật không thể thay đổi rằng giờ cô đã là người có gia đình nên đành chấp nhận bước lùi lại một bước:

“Em vẫn ổn.”- Cô nghẹn ngào trả lời, cố kìm nén những giọt nước mắt.

“Dạo này trông em có vẻ tiều tuỵ hơn nhiều.”- Cố Sinh lo lắng hỏi thăm.

“Không sao, chỉ là em đang giảm cân.”- Hạ Như Yên vẫn nở một nụ cười rất tươi, nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra là mình ổn.

“Không biết anh có thể mời em ly cà phê được không?”

“Anh với em sao? Với tư cách gì?”- Như Yên càng cố tỏ ra lạnh lùng bao nhiêu thì lại càng đau lòng bấy nhiêu.

“Tư cách một người bạn cũ, như vậy có khiến em thoải mái hơn không?”-Cố Sinh nói từng câu từng chữ mà lòng đau như cắt.

Hạ Như Yên ngập ngừng, con tim bắt cô đồng ý nhưng lí trí thì lại không. Thế nhưng người ta có câu nói rất hay dành cho những người đang yêu: “lí trí không thắng nổi con tim.” Vì thế Như Yên cũng không thể thắng nổi con tim của chính mình trong vô thức cô gật đầu đồng ý.

Hai người bước vào quán cà phê mang tên “vui vẻ” thế nhưng khuôn mặt họ lại là bi thương, buồn bã. Cách trang trí ở đây khá giống với quán WOW nơi họ hay hẹn hò trước đây. Hai người ngồi đối diện nhau, đôi mắt vẫn nhìn đối phương không rời, ánh mắt đượm buồn nhưng vẫn trìu mến, ấm áp. Cảm giác vẫn giống như ngày trước nhưng con người thay đổi và cả tư cách nói chuyện cũng đã khác đi rồi.

Cố Sinh gọi một người phục vụ tới và nói:

“Cho tôi một ly cà phê, một ly nước cam và một ít bánh ngọt.”

Như Yên vẫn ngồi im không nói tiếng gì. Thì ra anh vẫn luôn nhớ sở thích của cô. Chưa bao giờ anh quên gọi một phần bánh ngọt chỉ vì cô thích ăn. Bỗng nhiên kí ức về những ngày tháng ở tuổi hai mươi lại hiện về, ngày đó anh vẫn luôn chạy đi khắp nơi chỉ để mua một chiếc bánh ngọt về cho cô. Mỗi lần bị mẹ đánh cô ngồi khóc bên góc cây thì anh lại mang tới một chiếc bánh ngọt an ủi. Rồi cả lúc trong túi anh chỉ còn một ít đồng bạc lẻ cũng gom lại để dành mua bánh ngọt cho cô.

Phục vụ mang bánh và ly nước cam ra. Như Yên vẫn ngồi u sầu ảm đạm, đôi mắt đượm buồn nhìn đăm chiêu vào chiếc bánh ngọt đầy kem. Không khí xung quanh rất vui vẻ, náo nhiệt, những nụ cười rất tươi dường như đối lập hoàn toàn với hai người họ.

Cố Sinh đẩy nhẹ chiếc bánh ngọt qua phía Như Yên và nói:

“Sao em không ăn. Anh vẫn còn nhớ em rất thích ăn bánh ngọt cơ mà.”- Cố Sinh giả vờ nở một nụ cười để thay đổi bầu không khí.

Như Yên vẫn nhìn vào chiếc bánh kem, thực ra cô vẫn không dám ngước mắt lên vì sợ sẽ chạm vào ánh mắt anh và như thế cô sẽ trở nên yếu lòng. Cô nghẹn ngào nói chậm rãi:

“Theo thời gian con người sẽ phải thay đổi, cho nên bây giờ em không còn thích bánh kem nữa, cũng giống như việc em không thích anh nữa.”

Cố Sinh nắm chặt hai bàn tay, cố kìm những dòng nước mắt, cả người anh nặng nề, anh thật sự bất lực. Anh cúi mặt xuống đất, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, anh cố gắng bình tĩnh nói:

“Em thật sự quên hết khoảng thời gian chúng ta bên nhau rồi sao?”

Hạ Như Yên nhìn thấy người mình thương như vậy lòng đau gấp trăm lần. Cô không thể rơi một giọt nước mắt nào vì nỗi đau đã vượt qua sự chịu đựng của cô. Cô hận bản thân vì không thể bảo vệ được tình yêu của mình. Nhưng cô không đàng lòng gieo cho Cố Sinh thêm bất kì hi vọng nào, bởi vì như thế chỉ làm anh đau khổ thêm mà thôi! Chuyện tình này dù đúng hay sai cũng không thể tiếp tục. Cô đành nhắm mắt dứt khoát nói:

“Tất cả đều là chuyện của quá khứ, không còn quan trọng nữa. Điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ là tôi đã là vợ người khác rồi anh có hiểu không?”

Cố Sinh vẫn không chấp nhận, anh vội vàng nắm lấy tay Hạ Như Yên nói bằng giọng tha thiết:

“Nhưng anh không thể quên được em. Hay là chúng ta bỏ qua tất cả đi đến một nơi thật xa,quên hết mọi chuyện, làm lại từ đầu, có được không?”

“Anh tỉnh lại đi, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Hạ Như Yên đứng dậy quay lưng rời đi, Cố Sinh chạy lại ôm cô từ sau lưng, những giọt nước mắt của anh làm ướt áo trên vai cô.

“Như Yên anh không thể. Thật sự không thể.”

“Anh buông tay ra.”- Hạ Như Yên càng cố gỡ tay ra Cố Sinh càng ôm cô chặt hơn.

Đúng lúc, Châu Gia Việt vừa gặp khách hàng xong, đang từ trên tầng bước xuống, ngỡ ngàng quát lớn:

“Hai người đang làm trò gì vậy?”

Cả hai đều giật mình quay lưng, ngạc nhiên. Ba đôi mắt nhìn nhau như muốn nuốt sống người kia. Cố Sinh nói với Châu Gia Việt:

“Tất cả là tại tôi níu kéo không liên quan gì tới Như Yên.”

Châu Gia Việt trừng trừng hai mắt đầy rẫy sự phẫn nộ, mặt vẫn lạnh tanh, miệng nói đầy tức giận:

“Không liên quan sao? Hai người ôm ấp ngay tại quán cà phê còn dám nói không liên quan đến nhau.”

Châu Gia Việt phang ngay một cú đấm mạnh vào mặt Cố Sinh làm anh ta ngã lăn ra đất. Hạ Như Yên đỡ anh dậy, vội vã giục: “Cố Sinh anh mau đi đi. Mau lên.”

Cố Sinh chân bước đi nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn Như Yên lòng anh đau như cắt. Châu Gia Việt nắm chặt hai cánh tay Như Yên, trợn tròn hai đôi mắt, vừa lay người cô vừa nói: “Cô còn dám bảo vệ cho tình cũ trước mặt chồng sao?”

Như Yên dường như bất lực, cô buông lỏng toàn thân mặc cho Gia Việt có bóp chặt vào cánh tay cô như thế nào. Vết thương lòng dường như nó đau hơn tất cả mọi thứ. Châu Gia Việt buông mạnh cánh tay làm cô văng ra, rồi anh ta tức giận rời đi.

Hạ Như Yên một mình bước lang thang khắp mọi con đường trong buổi chiều muộn. Cô bước đi thất thần, ánh mắt đượm buồn, thi thoảng lại nở một nụ cười nhạt. Dường như suốt cả quãng đường cô không rơi thêm giọt nước mắt nào nữa cả. Những cơn gió đông càng về muộn hình như càng lạnh thấu tim, người cô run lên bần bật nhưng bản thân lại không có một chút phản ứng nào.

Đến khuya cô mới quay trở về nhà. Cô mở cửa phòng bước vào, Châu Gia Việt kéo tay cô lại và hỏi:

“Cô đi đâu sao giờ này mới trở về?”

Hạ Như Yên nhếch môi cười, nụ cười buốt giá sâu tận tim: “Từ lúc nào mà anh lại quan tâm tôi đi đâu như thế?”

Thái độ đó của cô lại khiến anh nổi trận lôi đình, hai mắt trợn tròn trắng tinh, ánh nhìn đầy sự lạnh lùng, tiến gần ghé sát tai cô vừa nói vừa đay nghiến:

“Dù gì chúng ta là vợ chồng, trên hợp đồng có ghi rõ phải tôn trọng nhau. Vậy mà cô xem mình đang làm gì đi.”

Hạ Như Yên run sợ nhưng vẫn trừng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng đó của anh và nói: “Tôi làm gì?”

Châu Gia Việt lại thêm phần tức giận, bàn tay chắc nịch nắm lấy cổ áo cô, kéo sát gần người mình.

“Cô dám ôm ấp người yêu cũ ngay tại quán cà phê đông người thế kia còn không làm gì sao?”

Hạ Như Yên cũng chả còn để tâm đến nữa, dù sao anh cũng đã dày vò cô bao ngày qua, lòng tự trọng hay sự tự tin đều đã bị anh ta chà đạp. Ánh mắt đầy phẫn nộ, miệng mỉm cười lòng đau thắt, nước mắt cũng chẳng còn rơi nữa, cả người cô cứng như một khúc gỗ.

“Vậy sao? Anh chứng kiến hết câu chuyện từ đầu đến cuối sao?”

Châu Gia Việt ấp a ấp úng, có chút bị lay động: “Tôi… tôi… đủ để tôi hiểu.”

Hạ Như Yên cố giữ chút bình tĩnh còn sót lại để nói tiếp, dù cổ cô đang rất đau do bàn tay anh siết chặt cổ áo.

“Thì ra anh là người như vậy. Anh chỉ chứng kiến một phần câu chuyện đã vội đánh giá một con người. Đã bao giờ anh chịu lắng nghe hay cho người khác cơ hội để giải thích hay chưa?”

Cô vùng vẫy mãi cuối cùng anh cũng dứt tay ra khỏi cổ áo, định rời đi thì một cái kéo mạnh khiến cô chạm vào người anh. Tiếng nói vang trên đầu cô:

“Tôi chưa bao giờ phán đoán sai bất kì điều gì.”

Hạ Như Yên tỉnh bơ, giật mạnh cánh tay ra rồi nằm xuống bên ghế sofa nhắm mắt giả vờ đi ngủ, để bản thân nghỉ ngơi khi đã quá mệt mỏi rồi.

Châu Gia Việt cũng đành lên giường kéo chăn rồi đi ngủ. Anh là một người rất giỏi phán đoán trên thương trường vì vậy luôn nghĩ mọi đánh giá của anh về người khác cũng luôn đúng. Anh chưa bao giờ bỏ thời gian ra tìm hiểu họ chỉ là đánh giá qua những câu chuyện vô tình gặp.

Sáng hôm sau Châu Gia Việt ra khỏi nhà từ rất sớm, anh đến nhà Ôn Gia Long bấm chuông cửa:

“Ai đến sớm vậy? Đang ngủ ngon mà.”- Ôn Gia Long đầu bù tóc rối, mắt còn nhắm tít, nhăn mặt đi ra mở cửa, giật mình bàng hoàng khi thấy gương mặt lạnh tanh đứng sững sờ trước mặt.

Ôn Gia Long vừa ngáp vừa chắp tay vái lạy: “Châu đại thiếu gia tôi lạy cậu luôn đó sao mà tới tìm tôi sớm giữ vậy.”

“Tôi có việc cần nói.”- Châu Gia Việt đi thẳng vào nhà, ngồi lên ghế sofa.

Ôn Gia Long bừng tỉnh hỏi lại: “Cậu có việc gì cấp bách sao?”

“Ừ.”- Châu Gia Việt gật đầu nhẹ, mặt vẫn lạnh như một tản băng, mặt chả thèm nhìn Ôn Gia Long đến một cái. - “Cậu thấy tôi có phải là người luôn nhìn một phía để phán đoán không?”

“Cậu tới nhà tôi từ sáng sớm chỉ để hỏi việc này thôi sao?”- Ôn Gia Long nhăn mặt tròn xoe mắt hỏi.

Châu Gia Việt chẳng nói gì chỉ nhẹ gật đầu.

Ôn Gia Long đưa tay sờ lên trán Châu Gia Việt rồi lại đặt lên trán mình để so sánh.

“Cậu đâu có sốt.”

Ánh mắt Châu Gia Việt liếc nhìn khiến Ôn Gia Long ấp úng nói tiếp: “Có…một chút, đôi lúc cậu chưa hiểu câu chuyện đằng sau đã đánh giá một con người. Cái này tôi nghĩ cậu nên sửa đổi.”

“Đến cậu cũng nói tôi vậy sao?”- Châu Gia Việt tức giận, xô ngã Ôn Gia Long rồi rời đi.

“Cái tên này hôm nay làm sao thế không biết.”- Ôn Gia Long bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp phản ứng lại Châu Gia Việt đã khuất bóng.

Hot

Comments

Ngô Huệ

Ngô Huệ

Anh ghen đỏ mắt rồi

2024-04-12

0

Anh Nguyen

Anh Nguyen

gặp lại tình cũ

2023-05-25

0

nho cuti🍇

nho cuti🍇

hahaha 😂😂😂😂😂😂

2022-06-08

2

Toàn bộ
Chapter
1 Cuộc sống hiện tại của hai nhà Châu-Hạ
2 Cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn già và mối nhân duyên đính ước
3 Thông báo hôn ước từ nhỏ của hai nhà Châu-Hạ
4 Ông nội, cháu đồng ý!
5 Châu thiếu gia tìm hiểu về Hạ tiểu thư
6 Kí kết hợp đồng hôn nhân
7 Tổ chức đám cưới (phần 1)
8 Tổ chức đám cưới (phần 2)
9 Ngày đầu sống chung
10 Cuộc sống làm dâu của Hạ tiểu thư
11 Tôi Chỉ làm nghĩa vụ của người vợ
12 Cuộc chạm mặt tình cờ với người cũ của vợ
13 Hạ tiểu thư quyết tâm theo đuổi lại ước mơ
14 Tình huống dở khóc dở cười của đôi vợ chồng trẻ
15 Bắt đầu than phiền
16 Vô tình quan tâm nhau
17 Mẹ chồng ra tay đòi lại công bằng giúp con dâu
18 Âm thầm ủng hộ vợ
19 Ngày đầu làm việc ở công ty
20 Những ngày đầy khó khăn ở chốn công sở
21 Vô tình bị chồng phát hiện
22 Luôn ở sau quan sát và giúp đỡ vợ
23 Bắt đầu quan tâm nhau nhiều hơn trước
24 Tổng tài khi biết ghen
25 Ngày mưa bay đầu mùa đông
26 Nhà vợ bất ngờ xảy ra chuyện
27 Hãy tin anh…tất cả rồi sẽ ổn
28 Em vợ cố tình đu đưa với anh rể
29 Bà mẹ nuôi tàn nhẫn
30 Mọi chuyện đều là tình cờ hay được sắp đặt
31 Không còn cách nào khác nữa!
32 Trở về lại Quảng Đông
33 Anh thật quá đáng…
34 Đừng mong tôi chịu thua
35 Bữa ăn này liệu có giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta?
36 Vẫn là anh có mặt đúng lúc em cần nhất
37 Âm mưu của những kẻ đố kị
38 Sao có thể giống lời cậu nói…
39 Buổi tối đầy bất ngờ
40 Lời anh nói không như những gì anh nghĩ
41 Tình yêu thì không phân biệt giàu nghèo
42 Anh có thật sự lạnh lùng như vẻ bề ngoài
43 Hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất
44 Bất ngờ ập đến khi anh chưa kịp có sự chuẩn bị
45 Những ngày đầy khó khăn của Châu tổng
46 Dù thế nào em vẫn sẽ tìm anh
47 Cảm ơn em vì đã thức tỉnh anh
48 Em là người khơi trong anh nguồn cảm hứng
49 Anh chỉ dịu dàng với mình em
50 Em đang sợ điều gì?
51 Xin lỗi, anh chưa bảo vệ tốt cho em
52 Tình yêu vốn là của hai người
53 Chuyến công tác bất ngờ
54 Thành phố sương mờ…chúng ta bên nhau
55 Cảm ơn trái tim ấm áp đã sưởi ấm anh
56 bà xã điện hạ của anh
57 Em luôn là duy nhất
58 Hạnh phúc là được ngắm nhìn người mình thương mỉm cười
59 Em là liều thuốc chữa lành của anh
60 Bật chế độ yêu đương bí mật
61 Em tin tưởng anh
62 Anh chỉ có duy nhất một mặt trời…đó là em
63 Bữa cơm chứa nhiều thứ gia vị
64 Anh sẽ dùng cả đời để chịu trách nhiệm
65 Có đôi khi vô tình lại trở thành cố ý
66 Có anh đây…em không cần lên tiếng
67 Em vẫn là người quan trọng nhất
68 Có em…cuộc sống anh thêm màu sắc
69 Kết quả của những kẻ chỉ biết ăn cắp
70 Lời đồn anh cũng xử lí sạch
71 Gặp lại người bạn cũ
72 Trước giờ diễn ra cuộc thi
73 Anh nguyện là hậu phương
74 Chỉ cần cùng em mọi thứ anh ghét đều trở nên ngọt ngào
75 Chỉ là anh vẫn đủ lòng tin ở em
76 Không có gì làm khó được em
77 Em đã làm được…
78 Tản băng nay biết cười
79 Tình yêu nó cần sự rung động
80 Em vừa là em trai vừa là tình địch
81 Anh là một kẻ ngốc
82 Em là bí mật của anh
83 Lúc hoạn nạn mới nhận ra tấm chân tình
84 Không bao giờ là quá muộn
85 Thời gian không quyết định một thứ gì cả
86 Cậu vốn chỉ là một người bạn thân
87 Ngày sinh Nhật ý nghĩa
88 Đố kị luôn làm cho con người trở nên tàn ác
89 Thông báo ngày nghỉ đông
90 Tôi tin anh ấy!
91 Tình cảm chân thành có thể chữa lành mọi vết thương
92 Ly rượu say quên đi tất cả
93 Lời xin lỗi…chúng ta làm quen lại từ đầu
94 Bữa tiệc đêm
95 Cô ấy là vợ tôi
96 Thì ra anh là như thế…
97 Chỉ cần em ra tay thì mọi loại trà đều bị loại bỏ
98 Đối với anh em vẫn quan trọng nhất
99 Hoa hướng dương mạnh mẽ
100 Kẻ thứ ba mãi mãi chỉ ở sau bóng lưng
101 Chỉ cần là em thích…
102 Kế hoạch hoàn hảo
103 Sức mạnh tình yêu khiến con người trở nên mạnh mẽ
104 Mọi tình cảm đều đến bất ngờ
105 Tình thân chính là như thế
106 Chuyến du lịch kì nghỉ đông
107 Hoàng hôn bên bờ biển
108 Lời tỏ tình…bốn người hạnh phúc
109 Với em…anh tuyệt vời nhất
110 Anh và em…chúng ta không thể thiếu nhau
111 Hơi ấm tình thương
112 Hai người hạnh phúc một kẻ đau
113 Món quà sinh nhật hạnh phúc
114 Tim tôi chỉ chứa đựng một người
115 Bữa tiệc tất niên
116 Nhân duyên là như thế…
117 Mẹ chồng ra tay trị tiểu tam
118 Ngày cuối năm...khu chợ sầm uất
119 Bữa cơm cuối cùng tạm biệt năm cũ
120 Khoảnh khắc giao thừa
121 Ngày đầu năm mới...lời chúc đầu tiên
122 Trở về nhà ngày tết
123 Cuộc gặp lại bất ngờ
124 Hỗn hợp cảm xúc ở côi nhi viện xa xôi
125 Nhà hàng và kỉ niệm cũ
126 Sứ mệnh trái tim
127 Tết năm nay chúng ta thiếu một đứa trẻ
128 Căn nhà đầy tổn thương
129 Thăm mộ mẹ
130 Bố chồng ra mặt
131 Thù hận cũng không thể bằng máu mủ
132 Thoát ra khỏi ngưỡng cửa thần chết
133 Có những cuộc gặp lần đầu mà như đã quen
134 Tình một đêm tỉnh lại
135 Mọi thứ đều có giới hạn đáng có
136 Bữa tiệc kết thúc dự án
137 Đừng sợ…có anh đây
138 Cái kết của kẻ phá hoại
139 Em rất đẹp!
140 Buổi hẹn Daisy…
141 Buổi gặp mặt bất ngờ của cô con dâu hụt
142 Tin vui
143 Biết sự thật năm xưa
144 Sự thấu hiểu của mẹ chồng
145 Giấc mơ hạnh phúc
146 Chuẩn bị kế hoạch xin lỗi
147 Cầu nối làm hoà
148 Niềm vui nhân đôi
149 Kẻ tham lam sẽ không có kết cục tốt
150 Tháng ngày u ám của kẻ tham lam
151 Lớp học mát xa
152 Bị bắt cóc
153 Bị bắt cóc (phần 2)
154 Sự thù hận bấy lâu nay
155 Pha giải cứu nghẹt thở
156 Gieo mình vào biển xanh
157 Tình thân là tha thứ
158 Điều kì diệu
159 Cái kết viên mãn
160 Lời tri ân bạn đọc
Chapter

Updated 160 Episodes

1
Cuộc sống hiện tại của hai nhà Châu-Hạ
2
Cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn già và mối nhân duyên đính ước
3
Thông báo hôn ước từ nhỏ của hai nhà Châu-Hạ
4
Ông nội, cháu đồng ý!
5
Châu thiếu gia tìm hiểu về Hạ tiểu thư
6
Kí kết hợp đồng hôn nhân
7
Tổ chức đám cưới (phần 1)
8
Tổ chức đám cưới (phần 2)
9
Ngày đầu sống chung
10
Cuộc sống làm dâu của Hạ tiểu thư
11
Tôi Chỉ làm nghĩa vụ của người vợ
12
Cuộc chạm mặt tình cờ với người cũ của vợ
13
Hạ tiểu thư quyết tâm theo đuổi lại ước mơ
14
Tình huống dở khóc dở cười của đôi vợ chồng trẻ
15
Bắt đầu than phiền
16
Vô tình quan tâm nhau
17
Mẹ chồng ra tay đòi lại công bằng giúp con dâu
18
Âm thầm ủng hộ vợ
19
Ngày đầu làm việc ở công ty
20
Những ngày đầy khó khăn ở chốn công sở
21
Vô tình bị chồng phát hiện
22
Luôn ở sau quan sát và giúp đỡ vợ
23
Bắt đầu quan tâm nhau nhiều hơn trước
24
Tổng tài khi biết ghen
25
Ngày mưa bay đầu mùa đông
26
Nhà vợ bất ngờ xảy ra chuyện
27
Hãy tin anh…tất cả rồi sẽ ổn
28
Em vợ cố tình đu đưa với anh rể
29
Bà mẹ nuôi tàn nhẫn
30
Mọi chuyện đều là tình cờ hay được sắp đặt
31
Không còn cách nào khác nữa!
32
Trở về lại Quảng Đông
33
Anh thật quá đáng…
34
Đừng mong tôi chịu thua
35
Bữa ăn này liệu có giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta?
36
Vẫn là anh có mặt đúng lúc em cần nhất
37
Âm mưu của những kẻ đố kị
38
Sao có thể giống lời cậu nói…
39
Buổi tối đầy bất ngờ
40
Lời anh nói không như những gì anh nghĩ
41
Tình yêu thì không phân biệt giàu nghèo
42
Anh có thật sự lạnh lùng như vẻ bề ngoài
43
Hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất
44
Bất ngờ ập đến khi anh chưa kịp có sự chuẩn bị
45
Những ngày đầy khó khăn của Châu tổng
46
Dù thế nào em vẫn sẽ tìm anh
47
Cảm ơn em vì đã thức tỉnh anh
48
Em là người khơi trong anh nguồn cảm hứng
49
Anh chỉ dịu dàng với mình em
50
Em đang sợ điều gì?
51
Xin lỗi, anh chưa bảo vệ tốt cho em
52
Tình yêu vốn là của hai người
53
Chuyến công tác bất ngờ
54
Thành phố sương mờ…chúng ta bên nhau
55
Cảm ơn trái tim ấm áp đã sưởi ấm anh
56
bà xã điện hạ của anh
57
Em luôn là duy nhất
58
Hạnh phúc là được ngắm nhìn người mình thương mỉm cười
59
Em là liều thuốc chữa lành của anh
60
Bật chế độ yêu đương bí mật
61
Em tin tưởng anh
62
Anh chỉ có duy nhất một mặt trời…đó là em
63
Bữa cơm chứa nhiều thứ gia vị
64
Anh sẽ dùng cả đời để chịu trách nhiệm
65
Có đôi khi vô tình lại trở thành cố ý
66
Có anh đây…em không cần lên tiếng
67
Em vẫn là người quan trọng nhất
68
Có em…cuộc sống anh thêm màu sắc
69
Kết quả của những kẻ chỉ biết ăn cắp
70
Lời đồn anh cũng xử lí sạch
71
Gặp lại người bạn cũ
72
Trước giờ diễn ra cuộc thi
73
Anh nguyện là hậu phương
74
Chỉ cần cùng em mọi thứ anh ghét đều trở nên ngọt ngào
75
Chỉ là anh vẫn đủ lòng tin ở em
76
Không có gì làm khó được em
77
Em đã làm được…
78
Tản băng nay biết cười
79
Tình yêu nó cần sự rung động
80
Em vừa là em trai vừa là tình địch
81
Anh là một kẻ ngốc
82
Em là bí mật của anh
83
Lúc hoạn nạn mới nhận ra tấm chân tình
84
Không bao giờ là quá muộn
85
Thời gian không quyết định một thứ gì cả
86
Cậu vốn chỉ là một người bạn thân
87
Ngày sinh Nhật ý nghĩa
88
Đố kị luôn làm cho con người trở nên tàn ác
89
Thông báo ngày nghỉ đông
90
Tôi tin anh ấy!
91
Tình cảm chân thành có thể chữa lành mọi vết thương
92
Ly rượu say quên đi tất cả
93
Lời xin lỗi…chúng ta làm quen lại từ đầu
94
Bữa tiệc đêm
95
Cô ấy là vợ tôi
96
Thì ra anh là như thế…
97
Chỉ cần em ra tay thì mọi loại trà đều bị loại bỏ
98
Đối với anh em vẫn quan trọng nhất
99
Hoa hướng dương mạnh mẽ
100
Kẻ thứ ba mãi mãi chỉ ở sau bóng lưng
101
Chỉ cần là em thích…
102
Kế hoạch hoàn hảo
103
Sức mạnh tình yêu khiến con người trở nên mạnh mẽ
104
Mọi tình cảm đều đến bất ngờ
105
Tình thân chính là như thế
106
Chuyến du lịch kì nghỉ đông
107
Hoàng hôn bên bờ biển
108
Lời tỏ tình…bốn người hạnh phúc
109
Với em…anh tuyệt vời nhất
110
Anh và em…chúng ta không thể thiếu nhau
111
Hơi ấm tình thương
112
Hai người hạnh phúc một kẻ đau
113
Món quà sinh nhật hạnh phúc
114
Tim tôi chỉ chứa đựng một người
115
Bữa tiệc tất niên
116
Nhân duyên là như thế…
117
Mẹ chồng ra tay trị tiểu tam
118
Ngày cuối năm...khu chợ sầm uất
119
Bữa cơm cuối cùng tạm biệt năm cũ
120
Khoảnh khắc giao thừa
121
Ngày đầu năm mới...lời chúc đầu tiên
122
Trở về nhà ngày tết
123
Cuộc gặp lại bất ngờ
124
Hỗn hợp cảm xúc ở côi nhi viện xa xôi
125
Nhà hàng và kỉ niệm cũ
126
Sứ mệnh trái tim
127
Tết năm nay chúng ta thiếu một đứa trẻ
128
Căn nhà đầy tổn thương
129
Thăm mộ mẹ
130
Bố chồng ra mặt
131
Thù hận cũng không thể bằng máu mủ
132
Thoát ra khỏi ngưỡng cửa thần chết
133
Có những cuộc gặp lần đầu mà như đã quen
134
Tình một đêm tỉnh lại
135
Mọi thứ đều có giới hạn đáng có
136
Bữa tiệc kết thúc dự án
137
Đừng sợ…có anh đây
138
Cái kết của kẻ phá hoại
139
Em rất đẹp!
140
Buổi hẹn Daisy…
141
Buổi gặp mặt bất ngờ của cô con dâu hụt
142
Tin vui
143
Biết sự thật năm xưa
144
Sự thấu hiểu của mẹ chồng
145
Giấc mơ hạnh phúc
146
Chuẩn bị kế hoạch xin lỗi
147
Cầu nối làm hoà
148
Niềm vui nhân đôi
149
Kẻ tham lam sẽ không có kết cục tốt
150
Tháng ngày u ám của kẻ tham lam
151
Lớp học mát xa
152
Bị bắt cóc
153
Bị bắt cóc (phần 2)
154
Sự thù hận bấy lâu nay
155
Pha giải cứu nghẹt thở
156
Gieo mình vào biển xanh
157
Tình thân là tha thứ
158
Điều kì diệu
159
Cái kết viên mãn
160
Lời tri ân bạn đọc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play