Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Cuộc sống hiện tại của hai nhà Châu-Hạ

Trung tâm mua sắm thứ 19 thuộc tập đoàn Châu Thành

Tiếng vỗ tay giòn giã, tiếng pháo nổ tưng bừng, hai con lân ở phía trước tung tăng nhảy múa. Hôm nay tập đoàn nhà họ Châu khai trương chi nhánh mới, người đang cắt băng khánh thành kia là Châu Gia Việt- tổng giám đốc tập đoàn Châu Thành, cháu trai trưởng của Châu Gia Thành.

Đoàn khách mời từng hàng dài lần lượt bước vào, bắt tay tổng giám đốc liên tục nói:

“Chúc mừng, chúc mừng.”

Châu Gia Việt vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, đứng ngay ngắn ở giữa, mặc bộ vest trắng sữa, chân đi đôi giày tây đen. Khuôn mặt khôi ngô, thân hình chuẩn soái ca ngôn tình, làn da trắng mịn, đôi mắt đen nhưng ánh mắt thì có vẻ lạnh lùng, sống mũi cao tự nhiên. Đúng chuẩn nét đẹp Phương Tây nhưng vẫn giữ lại dáng dấp đàn ông Châu Á. Anh ta cúi đầu thì mấy người bên cạnh cũng phải theo:

“Cảm ơn. Mời vào trong.”

Một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi từ từ đi vào, khuôn mặt rạng rỡ, miệng mỉm cười, mái tóc phai bạc phất phơ, tiến tới vỗ vào vai Châu Gia Việt, liên tục gật đầu khen:

“ Cháu làm tốt lắm! Dưới sự dẫn dắt của cháu tập đoàn càng ngày càng phát triển. Chúc mừng cháu.”

Châu Gia Việt vẫn giữ nguyên sẵ thái khuôn mặt không chút biến sắc nào. Từ nhỏ anh vẫn luôn là người sống nội tâm, ít tiếp xúc với người khác vì thế những câu trả lời của anh luôn khiến mọi người nghĩ anh cao ngạo. Cũng như hôm nay bất kể nhiều người đã hết lời khen ngợi hay chúc mừng nhưng gương mặt anh vẫn không nở nổi một cười, gương mặt lạnh lùng đến phát sợ.

Dường như trên gương mặt ấy dù buồn hay vui đều một sắc thái, không có chút thay đổi nào. Câu trả lời của anh luôn ngắn gọn nhất có thể. Bởi vì từ lúc nhỏ anh đã mắc chứng ám thị giới hạn thời gian đến bây giờ vẫn không thể nào thoát ra được cái vỏ bọc của bản thân.

Tất nhiên anh vẫn luôn kính trọng bậc tiền bối như chú Lưu nên vẫn lễ phép trả lời.

“Cảm ơn chú.”

Chú Lưu đó tên thật là Lưu Tần Khanh, là ông chú có tiếng trong lĩnh vực đồ gốm mĩ nghệ cũng là người bạn tri kỉ của bố Châu Gia Việt. Lưu Tần Khanh là một con hổ chiến đầy kinh nghiệm trong đấu trường kinh doanh. Dù không cùng lĩnh vực nhưng hai người vẫn luôn giúp đỡ nhau về cả tài chính lẫn tinh thần.

Lưu Tần Khanh cũng xem như chứng kiến sự trưởng thành của Châu Gia Việt nên cũng khá hiểu tính tình của anh, cười đáp lại:

“Bố cháu đâu? Ông ấy không đến sao?”

Châu Gia Việt vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng trả lời:

“Hôm nay ông ấy có việc bận nên chỉ hai anh em cháu tới ạ.”

Một người đàn ông từ trong trung tâm bước ra. Khuôn mặt tuấn tú, nụ cười rạng rỡ, da dẻ hồng hào, bước đi tự tin, dáng người cao ráo. Anh mặc bộ vest màu xanh than, bên trong là chiếc sơ mi trắng trông vào khá phong độ. Đó là em trai thứ hai của Châu Gia Việt tên Châu Gia Luân. Nếu Châu Gia Việt là một tản băng lớn lạnh lẽo thì Châu Gia Luân lại là ánh nắng mùa xuân dịu dàng sưởi ấm cho tất cả mọi người xung quanh.

Chú Lưu trông cũng khá ngạc nhiên khi thấy Châu Gia Luân xuất hiện. Cũng bởi vì bình thường phong cách luôn tự do chiếc quần bò sơ vin áo phông khoác thêm một chiếc áo vest hoặc áo bò ở ngoài. Nhưng hôm nay lại diện nguyên bộ đồ vest nhìn khá phong lưu, chín chắn.

Anh bước lại gần, niềm nở bắt tay Lưu Tần Khanh chào hỏi:

“Chào chú Lưu, chú tới rồi ạ.”

Lưu Tần Khanh nở nụ cười tươi rạng rỡ, vỗ vỗ nhẹ lên bờ vai săn chắc Châu Gia Luân:

“Tiểu Luân cháu cũng ở đây sao?”

Sau màn chào hỏi thì Lưu Tần Khanh đi vào trong trung tâm thương mại tham quan.

Giữa đám đông, đưa mắt nhìn thấy một cô gái khá xinh đẹp mặc bộ vest công sở màu xanh da trời đang rảo chân bước về phía Châu Gia Việt. Cô gái dáng người khá cao ráo, bước đi đầy tự tin chắc chắn, thân hình có vẻ săn chắc ít nhiều gì cũng biết chút ít võ thuật. Nhưng cô gái này khá đặc biệt gương mặt lạnh lùng, luôn né tránh đi sự chú ý của tất cả mọi người.

Cô ta là Tần Ý Hoa thư kí tổng giám đốc và cũng là cánh tay đắc lực hỗ trợ Châu Gia Việt trong đấu trường kinh doanh cạnh tranh ác liệt như hiện nay. Cô ghé vào tai tổng giám đốc thì thầm:

“Tổng giám đốc, bên đội kĩ thuật đang gặp trục trặc cần anh về công ty giải quyết gấp.”

Một cái gật đầu nhẹ của Châu Gia Việt khiến Tần Ý Hoa hiểu ngay ý rời đi chuẩn bị. Cũng vì thế mà cô là thư kí vừa ý anh nhất và được giữ lại cho đến tận bây giờ cũng được gần năm năm.

Một chiếc Lexus màu nâu sáng bóng đi đến đỗ ngay trước sảnh lớn. Châu Gia Việt hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng rời khỏi không một lời chào hay cái ngoái đầu lại nhìn nữa.

Thư kí Tần mở cửa xe: “Tổng giám đốc mời vào.”

Anh lạnh lùng bước vào xe, dường như từ đầu buổi tiệc cho tới giờ khuôn mặt anh vẫn không hề biến sắc. Thực sự rất xứng với biệt danh mà trong giới kinh doanh đã đặt cho anh. Ra là vì anh có tài, là người trẻ tuổi luôn thuộc top đầu doanh nhân thành công trong nước và quốc tế nhưng vì anh quá lạnh lùng, cũng như từ trước tới giờ không đam mê nữ sắc nên người trong ngành hay gọi anh là “hổ băng giá”.

Châu Gia Việt hai tay chắp lại đặt lên trên đùi, mắt đăm chiêu nhìn về một hướng, hai chân bắc hình chữ ngũ, khuôn mặt không chút biểu cảm thật sự không đoán nổi suy nghĩ trong anh.

Thư kí Tần vừa nghe xong cuộc điện thoại, mắt liền nhìn gương mặt anh trong gương ngập ngừng nói:

“Giám đốc, dự án đồng hồ tình nhân lần này gặp trục trặc về kĩ thuật. Không biết sao đã tiến hành tất cả các khâu đúng quy trình nhưng vẫn không đạt được chất lượng như ban đầu đề ra.”

Châu Gia Việt vẫn không một chút phản ứng gì vẫn ngồi im lặng. Cũng không biết là anh đang quá bình tĩnh hay là tức giận không nói nên lời nữa. Một lúc lâu sau đó anh mới lên tiếng:

“Liên hệ các bộ phận chuẩn bị họp.”

Tại tập đoàn Châu Thành, các giám đốc, trưởng phòng các bộ phận đã ngồi sẵn ở phòng họp. Châu Gia Việt trang trọng bước vào, gương mặt lạnh như băng của anh cũng đủ làm mọi người trong phòng họp thấy ớn lạnh.

Mọi người đều đứng hết dậy cúi đầu xuống chào: “Chào tổng giám đốc.”

Châu Gia Việt đi về phía chiếc ghế đặt giữa trung tâm, mở khuy áo vest chậm rãi ngồi xuống. Mắt liếc nhìn điểm danh một lượt rồi nghiêm nghị chủ trì cuộc họp:

“Được rồi mọi người xuống. Từng bộ phận bắt đầu trình bày. Mỗi lần trình bày trong thời gian bảy phút ngắn gọn, súc tích, đầy đủ.”

Một chiếc đồng hồ đặt ngay xuống bàn. Cũng chỉ là đồng hồ dùng để báo thức bình thường nhưng vào tay Châu Gia Việt thì lại trở nên đầy uy lực. Nó khiến cho tất cả thành viên ngồi trong phòng họp đều phải toát mồ hôi.

Anh ngồi trên chiếc ghế xoay qua lại, mắt vẫn ngước nhìn lên bản chiếu, tai vẫn lắng nghe. Lúc anh làm việc vô cùng nghiêm túc cộng thêm gương mặt lạnh ngắt của anh cũng đủ làm người khác áp lực. Dù tất cả các báo cáo đưa ra anh đều không hài lòng nhưng khuôn mặt vẫn không biến sắc, giọng nói đầy bình tĩnh:

“Tôi bỏ tiền ra thuê các anh về làm việc mà bây giờ các anh chỉ có nhiêu đây thôi sao? Thứ tôi cần là đồng hồ tình nhân có thể đo được nhịp tim đối phương, biết đối phương có an toàn hay không và quan trọng có chức năng định vị. Thế mà các anh nói với tôi chỉ có vậy thôi sao?”

Trưởng phòng kế hoạch run rẩy đứng dậy tại chỗ cúi sấp đầu xuống nói:

“Thưa giám đốc để đạt được những điều đó thực sự rất khó và đòi hỏi tinh vi.”

Nếu là người bình thường trong hoàn cảnh đó nghe những lời này từ nhân viên chắc hẳn sẽ nổi giận đùng đùng mà quát mắng nhưng Châu Gia Việt lại khá bình tĩnh, giọng nói âm điệu vẫn không hề tăng lên. Ánh mắt lạnh như nước, tiếng nói tuy bình thường nhưng đầy sát khí:

“Tôi không cần biết các anh làm cách nào, nhưng nhất định phải tìm ra cách đạt chuẩn ba yếu tố trên. Ba ngày sau tôi cần bản kế hoạch hoàn chỉnh hơn. Tan họp.”

Châu Gia Việt đứng dậy thì tất cả mọi người cúi chào, anh gài khuya áo vest bước đi. Những bước chân đầy uy lực giống như con người anh vậy.

Tổng giám đốc vừa khuất bóng thì tiếng bàn tán ồn ào trong căn phòng nhỏ bắt đầu vang lên. Trưởng phòng Hồ bĩu môi có chút bất bình thì thầm vào tai trưởng phòng Trương:

“Nè, nè, anh Trương anh có thấy bộ mặt bình tĩnh đến thót tim của tổng giám đốc hay không, rồi còn khó tính nữa trách gì nhà giàu nhưng tới tận giờ chưa có vợ nhỉ?”

Bầu không khí khá ồn ào với những lời bình luận khác nhau xoay quanh tổng giám đốc. Cũng phải tất cả họ vừa mới bị tra tấn tinh thần như vậy cơ mà. Trưởng phòng maketing Đàm Hà chen vào nói khiến ai cũng thấy nổi da gà:

“Ai mà lấy phải anh ta chắc ngày đêm ăn ngủ không yên, đến ăn cơm mà nhìn bộ mặt đầy sát khí đó chắc nuốt không trôi mất. Rùng mình.”

Một người đàn ông trong số họ đứng dậy nhắc nhở làm bầu không khí chùn xuống dần dần mỗi người mỗi ngả nhanh chóng rời đi.

“Thôi thôi đó không phải việc mấy cô cậu. Về suy nghĩ cách cải tiến mới đi hai ngày sau không có dự án cứ cầm theo tờ đơn nghỉ việc vào phòng họp luôn đó.”

Vừa lúc đó tại thành phố Tô Dương một cô gái nhỏ nhắn vẫn lái chiếc xe điện trên đường đi giao từng bưu phẩm cho khách. Phải cô ta là Hạ Như Yên bốn tháng trước vừa nghỉ đại học kinh tế để theo đuổi đam mê viết truyện tranh và thiết kế thời trang nên bây giờ cô phải làm đủ thứ việc chạy khắp mọi nơi để kiếm tiền.

Hạ Như Yên năm nay vừa tròn hai mươi hai tuổi, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, đôi mắt trong trẻo ngây thơ, đôi môi nhỏ bé lúc nào cũng tươi cười niềm nở. Dù gặp bất kì hoàn cảnh khó khăn gì thì cô vẫn luôn lạc quan, mạnh mẽ hướng về phía trước.

Công việc mệt nhọc là vậy nhưng gương mặt cô lúc nào cũng rạng rỡ, gặp ai cũng vui vẻ cúi chào. Giao hàng xong cô lại quay trở về bưu cục sắp xếp, đóng gói hàng hoá, chuyển giao nhận-gửi.

Buổi chiều cô kết thúc công việc lúc 5 giờ lại làm thêm buổi tối ở nhà hàng Tây đến tận 10 giờ đêm mới quay về nhà. Thực ra cô phải đi làm nhiều tới vậy là vì hàng tháng gia đình cô phải trả lãi ngân hàng mà hai năm nay bố cô không thể đi làm việc nặng được nữa nên cô trở thành thu nhập chính của gia đình.

Đêm khuya Hạ Như Yên mệt mỏi lê thê từng bước trên con ngõ nhỏ tối mịt, tay liên tục đấm đấm lên hai vai mỏi nhừ. Một cô gái đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt nói lớn khiến cô giật cả mình:

“Hạ Như Yên cho tôi hai trăm tiêu vặt.”

Gương mặt ủ rũ, tay chân nhức nhói, người mệt mỏi, suốt ngày cô em gái lại vòi tiền thật sự khiến cô bức xúc nhưng vẫn cố kìm nén nhẹ nhàng nói:

“Tuần trước chị vừa mới đưa cho em còn gì.”

Cô gái kia vẫn không chịu thua đanh đá nói lại: “Được mấy đồng cũng kêu ca. Nếu không có tôi đi xin bố.”

Hạ Như Yên vốn thương bố, cô biết từ lúc bố không thể đi lại vẫn luôn tự trách bản thân với lại nếu Như Kiều xin tiền sẽ lại khiến ông lo lắng hơn. Nên đành nhắm mắt ngậm ngùi rút tờ hai trăm đồng duy nhất còn lại trong ví đưa cho em gái. Thế là từ giờ đến cuối tháng cô cũng không biết ăn gì nữa vì đó cũng là số tiền ít ỏi còn sót lại. Thôi cũng đành chịu đến đâu hay tới đó.

“Được rồi, đây, hai trăm, em tiêu tiết kiệm đi chị làm ra tiền không dễ đâu!”

Cô gái đó vẫn vênh mặt lên, lườm mắt nhìn Như Yên rồi rời đi.

Cô ta là Hạ Như Kiều em gái Hạ Như Yên. Cũng không đúng cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Hạ nên được nuông chiều quen thói sinh hư. Còn cô Hạ Như Yên chỉ là con nuôi, bố nuôi cô từng là lính cứu hoả hai năm trước bị thương nặng suýt mất mạng do cứu một gia đình trong vụ hoả hoạn lớn.

Bố ruột cô cũng là một lính cứu hoả đã hi sinh khi làm nhiệm vụ cứu người. Vì lời hứa ai hi sinh trước người còn lại sẽ giúp nuôi dạy con cái của người kia nên cô được bố nuôi hiện tại nhận về chăm sóc từ lúc hai tuổi cho tới bây giờ. Mẹ nuôi và Hạ Như Kiều vẫn không thích cô nên tìm mọi cách hành hạ, đánh đập cô. Còn ông nội với bố lại rất thương Hạ Như Yên.

Hạ Như Yên cúi sấp mặt xuống đất, gương mặt ủ rũ, đếm từng bước chân, lòng não nề bao nhiêu suy nghĩ. Một giọng nói ấm áp quen thuộc của một người đàn ông trung tuổi vang lên, cô cũng nhanh chóng rạng rỡ lên hẳn.

“Như Yên con về rồi à.”

Người đàn ông đó là bố nuôi cô Hạ Phi Dũng năm nay ngoài bốn mươi, thân hình gầy gò ốm yếu, gương mặt lộ rõ người nhiều tâm sự, đôi mắt u buồn ảm đạm, gương mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, đôi chân tê cứng không còn cảm giác ngồi trên chiếc xe lăn. Hai tay lăn bên bánh đi lại gần phía cô.

Hạ Như Yên chạy vội lại, quỳ gối xuống ngồi bên cạnh, nắm lấy bàn tay chai sạn, nhăn nheo nhẹ nhàng hỏi:

“Sao bố không vào nhà nghỉ? Trời bắt đầu lạnh rồi.”

Tự nhiên giọt nước mắt khẽ rơi trên bàn tay cô, đôi mắt bố hoe hoe đỏ, trên bờ mi rưng rưng. Trước đây bố luôn là người tự tin mạnh mẽ nhưng từ lúc mất đi khả năng đi lại thì trở nên tự ti và yếu đuối, nhất là những lúc thấy thương con gái một mình lẻ bước làm về trong đêm khuya muộn. Bờ môi ông run run rồi mở lời lắp bắp:

“Bố…xin…lỗi.”

Không hiểu sao lúc này cô cố kìm nước mắt thì nó lại càng tuôn ra, Hạ Như Yên đứng phắt dậy, quay lưng, tay gạt nhẹ đi, môi gắng gượng một nụ cười thật tươi:

“Bố nói gì thế hả? Con không vất vả. Chỉ cần gia đình mình vui vẻ là được.”

Mệt mỏi lắm! Áp lực lắm chứ! Nhưng bây giờ cô yếu đuối thì bố sẽ như nào đây. Phải chăng số phận cô đã sớm được an bài, vẫn phải trả ơn nuôi dưỡng của nhà họ Hạ. Cô khẽ đẩy nhẹ sau chiếc xe lăn vừa nhỏ nhẹ nói:

“Được rồi bố, khuya rồi, đi ngủ thôi! Lần sau bố cứ ngủ đi, đừng chờ con nữa.”

Vừa bước chân ra khỏi phòng bố cô lại giật mình khi thấy mẹ nuôi Lý Thanh Hoa đứng sững sờ ngay trước mặt. Cô lễ phép cúi chào: “con chào mẹ.”

Lý Thanh Hoa năm nay ngoài bốn mươi, nhưng khuôn mặt có phần già dặn hơn so với tuổi, đôi lông mày sâu róm, ánh mắt nhìn Như Yên đầy sự căm ghét. Thật ra bà ta cũng chả ưa gì Như Yên lúc trước

Hạ Phi Dũng phải thuyết phục rất lâu mới đồng ý nhận nuôi cô.

Bà ta trợn to hai mắt nói đầy đay nghiến: “mày đi đu đưa ở đâu giờ này mới về hả con đĩ kia?”

Thế mới nói đúng là “khác máu tanh lòng” “mấy đời bánh đúc có xương”. Bà ta vẫn luôn tìm cách hành hạ đánh đập cô. Tuổi thơ cô luôn chìm trong u ám và bóng tối, thế nên bây giờ cô vẫn luôn ám ánh, có chút run sợ khi gặp bà. Vì thế cô luôn chọn cách làm ngơ im lặng rời đi. Bởi cứ mỗi lần cô nói gì thì bà ta luôn tìm đủ mọi lí do để đánh đập cô, nhất là kể từ sau khi bố ngã bệnh.

Hạ Như Yên phẫn nộ, người không ngừng run lên, cô cũng muốn đáp trả lại câu nói vừa rồi nhưng mà nói gì bây giờ dù sao bà ta cũng là mẹ cô. Dù không sinh ra nhưng cũng có công nuôi dưỡng.

Hai tay nắm chặt, môi bặm vào nhau, cố hít thở sâu để giữ bình tĩnh nhất có thể, chậm rãi bước từng bước rời đi. Một bàn tay nắm chặt lấy tay cô kéo lại làm cô văng ra xa.

Bốp.

Một cú tát trời dáng xuống ngay mặt. Dấu vân tay đủ năm ngón in rõ rệt trên gò má cô. Năm vết đỏ ngầu trên làn da trắng tinh. Những giọt nước mắt lăn nhẹ xuống từ từ đi qua những vết thương đau rát. Nhưng nỗi đau da thịt cũng chả thấm thía gì so với nỗi đau tận sâu trong tim. Ngần ấy thời gian cô ở nhà họ Hạ mà mẹ vẫn không dành cho cô dù chỉ một chút tình yêu, không là lòng thương hại cũng được.

Hạ Như Yên vẫn đứng thẫn thờ, tay ôm vào bên má, lòng đau như cắt từng khúc ruột. Cứ hễ hôm nào cô về muộn thì mẹ lại cứ tìm cách để làm khó cô không ngờ hôm nay lại là một cái tát đầy đau đớn.

Hạ Như Kiều từ đằng xa tiến lại cười cợt, chế giễu, vênh mặt nói bỡn cợt như xát thêm muối vào vết thương lòng trong cô:

“Giờ này mới về chắc đi câu trai chứ gì? Bảo sao mà chị có tiền trả lãi ngân hàng mỗi tháng, lại mua sắm này nọ.”

Hạ Như Yên nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng thêm lần nữa, nghẹn ngào nói: “con xin phép”.

Hạ Như Kiều không chịu thua đứng chắn ngay trước mặt Như Yên chỉ tay nói lớn:

“Chị đúng là không có phép tắc mẹ còn chưa cho phép mà đã đòi rời đi. Phải rồi bố mẹ ruột còn bị chị khắc chết cũng may có nhà họ Hạ chứa chất nếu không chắc giờ này chị chết ở xó nhỏ nào ở trong thành phố này rồi.”

Sức chịu đựng của con người có giới hạn nhất định, tức nước ắt sẽ vỡ bờ. Hạ Như Yên nghiến răng, trợn trừng hai mắt, đi dần áp sát người ả ta khiến ả lùi dần lại đầy sợ hãi:

“Chị…chị…muốn làm gì?”

Đôi mắt đỏ hoe, khoé môi rung rung nói trong nghẹn ngào:

“Tôi nói cho cô biết, tôi chưa bao giờ đi đu đưa với trai, từ trước đến nay vẫn luôn làm việc đàng hoàng. Còn cô nhìn lại mình xem có đáng lên mặt dạy đời người khác không? Mười chín tuổi đầu rồi mà vẫn phải ngửa tay xin tiền. Thêm nữa từ nay tôi cấm cô nhắc đến bố mẹ tôi. Đã hiểu chưa?”

Hạ Như Kiều giả vờ khóc lóc tội nghiệp. Lý Thanh Hoa vốn thương ả ta mù quáng không cần phân biệt đúng sai vẫn luôn bênh vực ả.

Không một lần chần chừ bà tát ngay một cú tát nữa lên mặt Hạ Như Yên. Vết thương cũ còn nhức lại thêm một cái nữa khiến mặt cô tê tái, da trắng bệch, mày nhiu lại, người run run.

Một người đàn ông cố gắng dùng chút sức yếu đuối chạy vội vàng lại. Ông cụ trông chừng đã ngoài tám mươi, người gầy gò, râu tóc bạc trắng, mỗi bước đi xiêu vẹo giống y như người say rượu. Tay ôm trước ngực, miệng há hốc vừa thở dốc lại cố yếu ớt nói:

“Hai đứa làm gì vậy? Sao mặt con bé lại thế kia? Con bé đã đủ vất vả làm việc quần quật suốt ngày chưa được nghỉ ngơi, một mình nó phải gánh vác cả gia đình này vậy mà con lại nỡ ra tay ác tới thế.”

Hạ Như Kiều vênh váo chen vào: “là tại nó hỗn láo nên mẹ cháu mới ra tay xử lí.”

Ông cụ đó là Hạ Nhất Đông ông nội Hạ Như Yên. Ông vẫn luôn yêu thương cô như cháu ruột, nhưng càng ngày càng già yếu không thể luôn bên cô bảo vệ cô như ngày trước nữa.

Ông nội tay run run chỉ thẳng vào Hạ Như Kiều nói: “cả cháu cũng vậy lo tìm việc làm đi, chỉ suốt ngày bắt nạt chị thôi! Việc gì mà cháu cũng làm tốt như đố kị với chị thì gia đình mình không cần phải lo rồi.”

Hạ Như Kiều mặt bừng đỏ, lòng đầy tức giận, hai mắt trợn tròn, người giật giật dãy nẩy lên:

“Cháu mới là cháu gái ruột của ông, còn cô ta chỉ là con nuôi trong gia đình này. Nói đúng hơn nhà ta đang nuôi một đứa ở.”

Hạ Nhất Đông bất ngờ trước lời nói của Hạ Như Kiều, tay ôm lấy ngực thở dốc, liên tục ho rục rũ, tay yếu ớt chỉ lên:

“Cháu…cháu…”

Chưa nói dứt lời thì Hạ Như Kiều giận dữ bỏ đi, không quan tâm gì tới ông có bị làm sao hay không? Xem ra nuông chiều quá cũng là một tội ác làm hư một con người.

Hạ Như Yên vội vã chạy tới đỡ ông nội đi về phòng.

Sau đó cô quay về phòng mình, đóng sập cánh cửa lại, ngả người tự do nằm xuống giường. Khắp người cô mệt mỏi, tay chân tê cứng, vết thương ở mặt đau điếng. Lòng cô rối bời, bao nhiêu suy nghĩ ùa về. Không biết đến bao giờ cô mới thực sự được là chính mình?

Hot

Comments

Ngô Huệ

Ngô Huệ

Thương chị quá đi

2024-04-12

2

Anh Nguyen

Anh Nguyen

tội nghiệp

2023-05-23

1

🦈Sneo🦈Off để ôn thi

🦈Sneo🦈Off để ôn thi

đừng có yếu đuối nhu nhược @nu9

2022-08-17

1

Toàn bộ
Chapter
1 Cuộc sống hiện tại của hai nhà Châu-Hạ
2 Cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn già và mối nhân duyên đính ước
3 Thông báo hôn ước từ nhỏ của hai nhà Châu-Hạ
4 Ông nội, cháu đồng ý!
5 Châu thiếu gia tìm hiểu về Hạ tiểu thư
6 Kí kết hợp đồng hôn nhân
7 Tổ chức đám cưới (phần 1)
8 Tổ chức đám cưới (phần 2)
9 Ngày đầu sống chung
10 Cuộc sống làm dâu của Hạ tiểu thư
11 Tôi Chỉ làm nghĩa vụ của người vợ
12 Cuộc chạm mặt tình cờ với người cũ của vợ
13 Hạ tiểu thư quyết tâm theo đuổi lại ước mơ
14 Tình huống dở khóc dở cười của đôi vợ chồng trẻ
15 Bắt đầu than phiền
16 Vô tình quan tâm nhau
17 Mẹ chồng ra tay đòi lại công bằng giúp con dâu
18 Âm thầm ủng hộ vợ
19 Ngày đầu làm việc ở công ty
20 Những ngày đầy khó khăn ở chốn công sở
21 Vô tình bị chồng phát hiện
22 Luôn ở sau quan sát và giúp đỡ vợ
23 Bắt đầu quan tâm nhau nhiều hơn trước
24 Tổng tài khi biết ghen
25 Ngày mưa bay đầu mùa đông
26 Nhà vợ bất ngờ xảy ra chuyện
27 Hãy tin anh…tất cả rồi sẽ ổn
28 Em vợ cố tình đu đưa với anh rể
29 Bà mẹ nuôi tàn nhẫn
30 Mọi chuyện đều là tình cờ hay được sắp đặt
31 Không còn cách nào khác nữa!
32 Trở về lại Quảng Đông
33 Anh thật quá đáng…
34 Đừng mong tôi chịu thua
35 Bữa ăn này liệu có giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta?
36 Vẫn là anh có mặt đúng lúc em cần nhất
37 Âm mưu của những kẻ đố kị
38 Sao có thể giống lời cậu nói…
39 Buổi tối đầy bất ngờ
40 Lời anh nói không như những gì anh nghĩ
41 Tình yêu thì không phân biệt giàu nghèo
42 Anh có thật sự lạnh lùng như vẻ bề ngoài
43 Hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất
44 Bất ngờ ập đến khi anh chưa kịp có sự chuẩn bị
45 Những ngày đầy khó khăn của Châu tổng
46 Dù thế nào em vẫn sẽ tìm anh
47 Cảm ơn em vì đã thức tỉnh anh
48 Em là người khơi trong anh nguồn cảm hứng
49 Anh chỉ dịu dàng với mình em
50 Em đang sợ điều gì?
51 Xin lỗi, anh chưa bảo vệ tốt cho em
52 Tình yêu vốn là của hai người
53 Chuyến công tác bất ngờ
54 Thành phố sương mờ…chúng ta bên nhau
55 Cảm ơn trái tim ấm áp đã sưởi ấm anh
56 bà xã điện hạ của anh
57 Em luôn là duy nhất
58 Hạnh phúc là được ngắm nhìn người mình thương mỉm cười
59 Em là liều thuốc chữa lành của anh
60 Bật chế độ yêu đương bí mật
61 Em tin tưởng anh
62 Anh chỉ có duy nhất một mặt trời…đó là em
63 Bữa cơm chứa nhiều thứ gia vị
64 Anh sẽ dùng cả đời để chịu trách nhiệm
65 Có đôi khi vô tình lại trở thành cố ý
66 Có anh đây…em không cần lên tiếng
67 Em vẫn là người quan trọng nhất
68 Có em…cuộc sống anh thêm màu sắc
69 Kết quả của những kẻ chỉ biết ăn cắp
70 Lời đồn anh cũng xử lí sạch
71 Gặp lại người bạn cũ
72 Trước giờ diễn ra cuộc thi
73 Anh nguyện là hậu phương
74 Chỉ cần cùng em mọi thứ anh ghét đều trở nên ngọt ngào
75 Chỉ là anh vẫn đủ lòng tin ở em
76 Không có gì làm khó được em
77 Em đã làm được…
78 Tản băng nay biết cười
79 Tình yêu nó cần sự rung động
80 Em vừa là em trai vừa là tình địch
81 Anh là một kẻ ngốc
82 Em là bí mật của anh
83 Lúc hoạn nạn mới nhận ra tấm chân tình
84 Không bao giờ là quá muộn
85 Thời gian không quyết định một thứ gì cả
86 Cậu vốn chỉ là một người bạn thân
87 Ngày sinh Nhật ý nghĩa
88 Đố kị luôn làm cho con người trở nên tàn ác
89 Thông báo ngày nghỉ đông
90 Tôi tin anh ấy!
91 Tình cảm chân thành có thể chữa lành mọi vết thương
92 Ly rượu say quên đi tất cả
93 Lời xin lỗi…chúng ta làm quen lại từ đầu
94 Bữa tiệc đêm
95 Cô ấy là vợ tôi
96 Thì ra anh là như thế…
97 Chỉ cần em ra tay thì mọi loại trà đều bị loại bỏ
98 Đối với anh em vẫn quan trọng nhất
99 Hoa hướng dương mạnh mẽ
100 Kẻ thứ ba mãi mãi chỉ ở sau bóng lưng
101 Chỉ cần là em thích…
102 Kế hoạch hoàn hảo
103 Sức mạnh tình yêu khiến con người trở nên mạnh mẽ
104 Mọi tình cảm đều đến bất ngờ
105 Tình thân chính là như thế
106 Chuyến du lịch kì nghỉ đông
107 Hoàng hôn bên bờ biển
108 Lời tỏ tình…bốn người hạnh phúc
109 Với em…anh tuyệt vời nhất
110 Anh và em…chúng ta không thể thiếu nhau
111 Hơi ấm tình thương
112 Hai người hạnh phúc một kẻ đau
113 Món quà sinh nhật hạnh phúc
114 Tim tôi chỉ chứa đựng một người
115 Bữa tiệc tất niên
116 Nhân duyên là như thế…
117 Mẹ chồng ra tay trị tiểu tam
118 Ngày cuối năm...khu chợ sầm uất
119 Bữa cơm cuối cùng tạm biệt năm cũ
120 Khoảnh khắc giao thừa
121 Ngày đầu năm mới...lời chúc đầu tiên
122 Trở về nhà ngày tết
123 Cuộc gặp lại bất ngờ
124 Hỗn hợp cảm xúc ở côi nhi viện xa xôi
125 Nhà hàng và kỉ niệm cũ
126 Sứ mệnh trái tim
127 Tết năm nay chúng ta thiếu một đứa trẻ
128 Căn nhà đầy tổn thương
129 Thăm mộ mẹ
130 Bố chồng ra mặt
131 Thù hận cũng không thể bằng máu mủ
132 Thoát ra khỏi ngưỡng cửa thần chết
133 Có những cuộc gặp lần đầu mà như đã quen
134 Tình một đêm tỉnh lại
135 Mọi thứ đều có giới hạn đáng có
136 Bữa tiệc kết thúc dự án
137 Đừng sợ…có anh đây
138 Cái kết của kẻ phá hoại
139 Em rất đẹp!
140 Buổi hẹn Daisy…
141 Buổi gặp mặt bất ngờ của cô con dâu hụt
142 Tin vui
143 Biết sự thật năm xưa
144 Sự thấu hiểu của mẹ chồng
145 Giấc mơ hạnh phúc
146 Chuẩn bị kế hoạch xin lỗi
147 Cầu nối làm hoà
148 Niềm vui nhân đôi
149 Kẻ tham lam sẽ không có kết cục tốt
150 Tháng ngày u ám của kẻ tham lam
151 Lớp học mát xa
152 Bị bắt cóc
153 Bị bắt cóc (phần 2)
154 Sự thù hận bấy lâu nay
155 Pha giải cứu nghẹt thở
156 Gieo mình vào biển xanh
157 Tình thân là tha thứ
158 Điều kì diệu
159 Cái kết viên mãn
160 Lời tri ân bạn đọc
Chapter

Updated 160 Episodes

1
Cuộc sống hiện tại của hai nhà Châu-Hạ
2
Cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn già và mối nhân duyên đính ước
3
Thông báo hôn ước từ nhỏ của hai nhà Châu-Hạ
4
Ông nội, cháu đồng ý!
5
Châu thiếu gia tìm hiểu về Hạ tiểu thư
6
Kí kết hợp đồng hôn nhân
7
Tổ chức đám cưới (phần 1)
8
Tổ chức đám cưới (phần 2)
9
Ngày đầu sống chung
10
Cuộc sống làm dâu của Hạ tiểu thư
11
Tôi Chỉ làm nghĩa vụ của người vợ
12
Cuộc chạm mặt tình cờ với người cũ của vợ
13
Hạ tiểu thư quyết tâm theo đuổi lại ước mơ
14
Tình huống dở khóc dở cười của đôi vợ chồng trẻ
15
Bắt đầu than phiền
16
Vô tình quan tâm nhau
17
Mẹ chồng ra tay đòi lại công bằng giúp con dâu
18
Âm thầm ủng hộ vợ
19
Ngày đầu làm việc ở công ty
20
Những ngày đầy khó khăn ở chốn công sở
21
Vô tình bị chồng phát hiện
22
Luôn ở sau quan sát và giúp đỡ vợ
23
Bắt đầu quan tâm nhau nhiều hơn trước
24
Tổng tài khi biết ghen
25
Ngày mưa bay đầu mùa đông
26
Nhà vợ bất ngờ xảy ra chuyện
27
Hãy tin anh…tất cả rồi sẽ ổn
28
Em vợ cố tình đu đưa với anh rể
29
Bà mẹ nuôi tàn nhẫn
30
Mọi chuyện đều là tình cờ hay được sắp đặt
31
Không còn cách nào khác nữa!
32
Trở về lại Quảng Đông
33
Anh thật quá đáng…
34
Đừng mong tôi chịu thua
35
Bữa ăn này liệu có giải quyết hiểu lầm giữa chúng ta?
36
Vẫn là anh có mặt đúng lúc em cần nhất
37
Âm mưu của những kẻ đố kị
38
Sao có thể giống lời cậu nói…
39
Buổi tối đầy bất ngờ
40
Lời anh nói không như những gì anh nghĩ
41
Tình yêu thì không phân biệt giàu nghèo
42
Anh có thật sự lạnh lùng như vẻ bề ngoài
43
Hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất
44
Bất ngờ ập đến khi anh chưa kịp có sự chuẩn bị
45
Những ngày đầy khó khăn của Châu tổng
46
Dù thế nào em vẫn sẽ tìm anh
47
Cảm ơn em vì đã thức tỉnh anh
48
Em là người khơi trong anh nguồn cảm hứng
49
Anh chỉ dịu dàng với mình em
50
Em đang sợ điều gì?
51
Xin lỗi, anh chưa bảo vệ tốt cho em
52
Tình yêu vốn là của hai người
53
Chuyến công tác bất ngờ
54
Thành phố sương mờ…chúng ta bên nhau
55
Cảm ơn trái tim ấm áp đã sưởi ấm anh
56
bà xã điện hạ của anh
57
Em luôn là duy nhất
58
Hạnh phúc là được ngắm nhìn người mình thương mỉm cười
59
Em là liều thuốc chữa lành của anh
60
Bật chế độ yêu đương bí mật
61
Em tin tưởng anh
62
Anh chỉ có duy nhất một mặt trời…đó là em
63
Bữa cơm chứa nhiều thứ gia vị
64
Anh sẽ dùng cả đời để chịu trách nhiệm
65
Có đôi khi vô tình lại trở thành cố ý
66
Có anh đây…em không cần lên tiếng
67
Em vẫn là người quan trọng nhất
68
Có em…cuộc sống anh thêm màu sắc
69
Kết quả của những kẻ chỉ biết ăn cắp
70
Lời đồn anh cũng xử lí sạch
71
Gặp lại người bạn cũ
72
Trước giờ diễn ra cuộc thi
73
Anh nguyện là hậu phương
74
Chỉ cần cùng em mọi thứ anh ghét đều trở nên ngọt ngào
75
Chỉ là anh vẫn đủ lòng tin ở em
76
Không có gì làm khó được em
77
Em đã làm được…
78
Tản băng nay biết cười
79
Tình yêu nó cần sự rung động
80
Em vừa là em trai vừa là tình địch
81
Anh là một kẻ ngốc
82
Em là bí mật của anh
83
Lúc hoạn nạn mới nhận ra tấm chân tình
84
Không bao giờ là quá muộn
85
Thời gian không quyết định một thứ gì cả
86
Cậu vốn chỉ là một người bạn thân
87
Ngày sinh Nhật ý nghĩa
88
Đố kị luôn làm cho con người trở nên tàn ác
89
Thông báo ngày nghỉ đông
90
Tôi tin anh ấy!
91
Tình cảm chân thành có thể chữa lành mọi vết thương
92
Ly rượu say quên đi tất cả
93
Lời xin lỗi…chúng ta làm quen lại từ đầu
94
Bữa tiệc đêm
95
Cô ấy là vợ tôi
96
Thì ra anh là như thế…
97
Chỉ cần em ra tay thì mọi loại trà đều bị loại bỏ
98
Đối với anh em vẫn quan trọng nhất
99
Hoa hướng dương mạnh mẽ
100
Kẻ thứ ba mãi mãi chỉ ở sau bóng lưng
101
Chỉ cần là em thích…
102
Kế hoạch hoàn hảo
103
Sức mạnh tình yêu khiến con người trở nên mạnh mẽ
104
Mọi tình cảm đều đến bất ngờ
105
Tình thân chính là như thế
106
Chuyến du lịch kì nghỉ đông
107
Hoàng hôn bên bờ biển
108
Lời tỏ tình…bốn người hạnh phúc
109
Với em…anh tuyệt vời nhất
110
Anh và em…chúng ta không thể thiếu nhau
111
Hơi ấm tình thương
112
Hai người hạnh phúc một kẻ đau
113
Món quà sinh nhật hạnh phúc
114
Tim tôi chỉ chứa đựng một người
115
Bữa tiệc tất niên
116
Nhân duyên là như thế…
117
Mẹ chồng ra tay trị tiểu tam
118
Ngày cuối năm...khu chợ sầm uất
119
Bữa cơm cuối cùng tạm biệt năm cũ
120
Khoảnh khắc giao thừa
121
Ngày đầu năm mới...lời chúc đầu tiên
122
Trở về nhà ngày tết
123
Cuộc gặp lại bất ngờ
124
Hỗn hợp cảm xúc ở côi nhi viện xa xôi
125
Nhà hàng và kỉ niệm cũ
126
Sứ mệnh trái tim
127
Tết năm nay chúng ta thiếu một đứa trẻ
128
Căn nhà đầy tổn thương
129
Thăm mộ mẹ
130
Bố chồng ra mặt
131
Thù hận cũng không thể bằng máu mủ
132
Thoát ra khỏi ngưỡng cửa thần chết
133
Có những cuộc gặp lần đầu mà như đã quen
134
Tình một đêm tỉnh lại
135
Mọi thứ đều có giới hạn đáng có
136
Bữa tiệc kết thúc dự án
137
Đừng sợ…có anh đây
138
Cái kết của kẻ phá hoại
139
Em rất đẹp!
140
Buổi hẹn Daisy…
141
Buổi gặp mặt bất ngờ của cô con dâu hụt
142
Tin vui
143
Biết sự thật năm xưa
144
Sự thấu hiểu của mẹ chồng
145
Giấc mơ hạnh phúc
146
Chuẩn bị kế hoạch xin lỗi
147
Cầu nối làm hoà
148
Niềm vui nhân đôi
149
Kẻ tham lam sẽ không có kết cục tốt
150
Tháng ngày u ám của kẻ tham lam
151
Lớp học mát xa
152
Bị bắt cóc
153
Bị bắt cóc (phần 2)
154
Sự thù hận bấy lâu nay
155
Pha giải cứu nghẹt thở
156
Gieo mình vào biển xanh
157
Tình thân là tha thứ
158
Điều kì diệu
159
Cái kết viên mãn
160
Lời tri ân bạn đọc

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play