ฤดูกาลแห่งความเศร้า

ฤดูกาลแห่งความเศร้า

1

ฤดูกาลแห่งความเศร้าCanh vung vãi khắp mặt đất, vì quá nóng, nên lúc vừa rơi xuống đất, nước canh vẫn còn bốc lên hơi nóng mờ mờ.

Phong Lăng hơi hoảng loạn mà lùi lại, đây là sự hốt hoảng mà bao năm qua hiếm có ai thấy được ở cô, Phong Lăng không biết nên nhìn về nơi nào, cô quay người định chạy ra ngoài.

“Chờ chút.”

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, lãnh đạm, hơn nữa còn có phần kiên quyết khiến cô khó hiểu. Lúc Phong Lăng đứng đờ ra trước cửa phòng sách, người đàn ông đứng dậy, đi thẳng về phía cô.

Vì sợ cơ thể anh không thoải mái hoặc tâm trạng không tốt nên Phong Lăng đã nấu cho anh một bát canh trứng, nhưng cô hoàn toàn không ngờ khi bước vào phòng lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng chấn động thế này.

Lúc trước, cô từng nghe Tiểu Bát và Hạ Điềm nói có rất nhiều cô gái trẻ khi đi học thường lén xem các bộ phim mà đàn ông con trai thích xem trong phòng, bởi vậy thật ra chuyện gì họ cũng biết hết.

Nhưng Phong Lăng lại chưa từng xem những thứ đó bao giờ!

Đến những cuốn sách tục tĩu, cô cũng chưa từng coi!

Ngoài một lần ở trên núi tuyết năm xưa, cô bị người đàn ông ốm đến mức lú lẫn này đè lên giường ra, cô gần như chỉ nghe mấy anh em trong căn cứ nói đến chuyện nhu cầu sinh lý của đàn ông khi trêu đùa lẫn nhau thôi, nhưng cô chưa thật sự biết đến những chuyện đó bao giờ.

Ban nãy, cuối cùng cô cũng đã được mở mang tầm mắt rồi!

Cảm thấy người đàn ông ở phía sau đang tiến lại gần, hơi thở của anh dường như cũng nhanh chóng bủa vây lấy cô, bàn tay của Phong Lăng gắt gao túm vào khung cửa, cố gắng trấn tĩnh để giọng nói của mình nghe có vẻ như không có gì thay đổi, cô nói: “Em không nhìn thấy gì cả… Anh… anh…”

Cô không nói tiếp chữ “anh” được nữa, chỉ muốn rời khỏi đây ngay.

Nhưng lúc này, người đàn ông bất chợt kéo Phong Lăng lại, Phong Lăng suýt nữa đã kêu lên, hơn nữa trọng lượng cơ thể cô đã ngã vào lòng anh. Cách một lớp quần áo, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của đối phương, bấy giờ cô càng thấy kinh ngạc hơn, vội vàng muốn giãy ra: “Vừa rồi không phải là em cố ý nhìn đâu, anh bỏ em ra! Em về phòng nghỉ đây, muộn rồi, bây giờ em muốn đi ngủ…”

Nhưng lúc này người đàn ông đã được thế áp Phong Lăng lên cánh cửa, hơn nữa còn để mặt cô hướng về phía cửa, trán cô dán lên khung cửa hơi giá lạnh, còn phía sau là cơ thể đang nóng đến mức hơi khác thường của người đàn ông, anh áp chặt người cô ở đó.

Lệ Nam Hành ôm cô, nói là ôm thì chi bằng nói là lúc này, dường như anh đang đè sức nặng của nửa người lên lưng cô một cách vừa ngang ngược, vừa bá đạo thì đúng hơn. Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng lướt qua vành tai cô: “Vốn dĩ thấy vết thương của em chưa lành nên anh không định làm gì em. Anh đã cố kiềm chế bản thân tha cho em, đóng cửa phòng làm việc lại để cố gắng không nghĩ tới em, kết quả em lại tự bước vào đây, em có biết như vậy có nghĩa là gì không hả?”

Dù Phong Lăng đang hơi hoảng loạn vì sự khác lạ hiện tại của anh, nhưng sự nhạy bén quen thuộc từ xưa đến nay của bản thân vẫn giúp cô phát hiện ra điều gì đó. Bình thường, kể cả khi bắt nạt cô, khi làm những chuyện không đứng đắn với cô thì cơ thể anh cũng không nóng đến mức này.

“Lệ lão đại, có phải anh ăn uống trúng thứ gì bậy bạ không…” Cô phỏng đoán, đồng thời hỏi thẳng anh.

Bấy giờ tiếng cười khe khẽ của người đàn ông vang bên tai cô, chất giọng khàn khàn khiến cô run rẩy dán sát lên tai: “Ừ.”

Người Phong Lăng chợt run lên giữa vòng ôm của anh và cánh cửa, sự run rẩy này không phải vì lạnh mà là vì giọng nói đã khàn đến mức cực điểm của người đàn ông khiến cơ thể cô vô thức mềm nhũn.

Cô cứ dán mặt mình lên cánh cửa như thế, duy trì giọng nói lạnh lùng: “Thế thì anh cố chịu đựng một chút, em đi gọi bác sĩ cho anh, hoặc… anh hãy kiềm chế bản thân trước, em sẽ nghĩ… nghĩ cách giúp anh…”

Không chờ Phong Lăng nói dứt câu, người đàn ông sau lưng đã hôn lên vành tai cô, toàn thân cô chợt run rẩy, nửa câu sau dường như không thể nói ra tiếp một cách hoàn chỉnh được nữa. Cô không dám đẩy anh ra, cũng không biết nên đặt vào đâu nên chỉ có thể bám víu lên cánh cửa lạnh giá: “Lão đại, lão đại, anh tỉnh táo lại đi…”

“Không tỉnh táo được nữa rồi.” Giọng nói của Lệ Nam Hành cứ thế rót vào trong tai cô, anh tiếp tục ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô từ bên khung cửa vào trong lòng mình, anh cất giọng nói khàn đặc như thể đang tuyên bố điều gì đó: “Cũng không thể tiếp tục kiềm chế được nữa.”

“Anh…”

Phong Lăng vừa định lên tiếng nhưng trời đất trước mắt cô chợt quay cuồng, Lệ Nam Hành đột nhiên vác cô lên vai, cơ thể cô cứ thế lộn ngược trên vai anh, phần bụng và dạ dày đều bị đè ép khiến cô lập tức kêu lên một tiếng, vội vã giãy giụa muốn xuống khỏi vai anh. Nhưng người đàn ông không hề nể nang chút nào, anh vỗ mạnh vào mông cô: “Đừng có lộn xộn!”

Phong Lăng: “…” Tên khốn này, lại mượn lúc không tỉnh táo để hành hung cô à?

“Lệ Nam Hành, anh thả em xuống!” Phong Lăng vùng vẫy một lúc, nhưng vì vết thương khá nặng trên cánh tay nên cô đau tới mức không dám dùng nhiều sức để đánh anh.

Lúc vác cô đi ra khỏi phòng sách, qua phòng khách, người đàn ông đã không thể tiếp tục tỉnh táo đi vòng vèo nữa, chiếc bàn trà ngáng giữa đường đi, thấy nó vướng víu, anh lập tức nhấc chân đá đổ cái bàn.

Phong Lăng kinh ngạc nhìn chiếc bàn trà thủy tinh bị đá lăn dưới đất, trong vài giây thất thần đó, người đàn ông đã vác cô về phòng ngủ, sau đó ném thẳng cô lên giường, không hề chần chừ phủ người xuống đè lên…

“Lệ Nam Hành… anh…”

“Ngoan nào, bây giờ anh không kiềm chế được nên khó đảm bảo sẽ không làm em bị thương, phối hợp chút đi, biết chưa?”

“Em phối hợp thế nào được!” Phong Lăng đã thật sự bị chọc giận, cô nhấc tay lên, định đẩy anh ra nhưng lại bị người đàn ông dùng một tay khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, sau đó nụ hôn như cơn lốc nóng bỏng cuốn hết sạch mọi thứ của người đàn ông ập đến.

Thật ra dẫu sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. Dù Phong Lăng bị cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng làm việc khiến cho chấn động, nhưng cô cũng không đến mức quá kháng cự, vả lại cô biết mình quả thực cũng thích người đàn ông này.

Chỉ là chuyện này cũng quá đường đột...

Phong Lăng định nói gì đó nhưng Lệ Nam Hành căn bản không cho cô cơ hội, thậm chí lần này còn khác với trước kia. Trước đây đều là do anh có tình cảm với cô, nên trêu chọc cô, nếu cô từ chối, anh cũng tôn trọng cô, sẽ không thật sự ép cô làm đến bước này.

Nhưng hiện giờ anh đang lột quần áo của cô!

“Lệ Nam Hành… anh bình tĩnh lại đi… rốt cuộc anh đã ăn trúng thứ bậy bạ gì thế hả…”

“Lão đại, anh tỉnh táo lại chút đi…”

“Lệ Nam Hành…”

...

Cảm giác này cô chỉ mới trải nghiệm một lần.

Cảm giác đau đớn ấy đã lâu rồi cô không trải qua, nó có chút lạ lẫm.

Dù không phải là lần đầu tiên nhưng dẫu sao ngày xưa cũng chỉ có một lần đó mà thôi, rất nhiều năm sau này không hề có thêm một lần nào nữa cả.

Cảm giác đau đớn không giảm bớt hơn trước được bao nhiêu.

Phong Lăng đau tới mức sắc mặt chợt trắng bệch, cô quay sang cắn lên vai người đàn ông, song cảnh tượng quen thuộc như thế này lại khiến người đàn ông trên người cô chợt dừng động tác.

Vì một cảm giác quá đỗi quen thuộc… khiến những sự hoài nghi ngắt đoạn như mơ như thực luôn quanh quẩn trong đầu Lệ Nam Hành bỗng tìm ra được lời giải đáp.

Đêm trên núi tuyết ngày xưa ấy không phải là anh hoàn toàn không có ấn tượng gì, chỉ là nó quá mơ hồ, anh không nhớ rõ, cũng không thể xác định chính xác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay chưa. Nhưng vào giây phút này, Lệ Nam Hành có thể khẳng định trăm phần trăm. M* kiếp, bao năm qua đúng là anh đã nhẫn nhịn một cách uổng phí rồi, thì ra anh đã ăn tươi nuốt sống cô gái ngốc nghếch này từ lâu!

Phong Lăng đau đến mức chưa hoàn hồn lại, người đàn ông cho cô thời gian để thích ứng nên anh không tiếp tục động tác nữa. Nhưng đột nhiên Lệ Nam Hành kề sát mặt cô, sau đó lại hôn mạnh lên môi người nằm dưới, tiếp theo anh ghé sát bên tai cô, khàn giọng nói: “Giấu kỹ đấy, em đã người của anh từ lâu rồi đúng không, hả?”

Phong Lăng chột dạ, cô ngước mắt lên nhưng lại thấy niềm vui trong đôi mắt sâu thẳm của anh, Phong Lăng định nói gì đó, nhưng lại bị người đàn ông chặn môi lại tiếp…

Đau.

Thật sự không phải là cơn đau bình thường.

Thậm chí Phong Lăng còn có suy nghĩ muốn giết người. Lần trước, khi ở trên núi tuyết, anh cũng vì bị bệnh, đã thế còn bị Tam Bàn cho uống không ít rượu nên căn bản là không tỉnh táo và cũng không thể chú ý đến cảm nhận của cô. Lúc đó, cô đau tới mức hận không thể lấy súng bắn chết anh.

Bây giờ còn hơn thế nữa.

Người đàn ông này mượn tác dụng thuốc, đồng thời vì tâm trạng vui vẻ nên càng phóng túng hơn.

Cuối cùng, vì thấy cô không chịu được nữa nên rốt cuộc anh cũng dịu dàng hơn, nhưng có dịu dàng đến mấy cũng không bằng sớm kết thúc đi cho xong…

Từ mười một giờ đêm đến ba giờ sáng.

Khi bị anh lôi ra tiến hành quá trình huấn luyện ma quỷ ở trong căn cứ, Phong Lăng cũng chưa từng thấy mệt như thế này, mới có mấy tiếng đồng hồ thôi mà cô đã có cảm giác như mình đã chết mấy lần rồi vậy.

Cuối cùng, người đàn ông cũng chịu bế cô vào nhà tắm để tắm rửa, kết quả trong nhà tắm vừa hay lại có một chiếc bồn tắm lớn chết tiệt có thể chứa được hai người cùng lúc.

Sau cùng, khi tắm sửa sạch nằm lại giường, cô cảm thấy mình gần như bị liệt luôn rồi.

Còn Lệ Nam Hành thì hài lòng thỏa mãn ôm cô ngủ.

Phong Lăng thật sự rất mệt nhưng dù có mệt đến mấy, khi thấy đã bốn giờ sáng, cô thật sự không ngủ nổi nữa, thậm chí trạng thái tinh thần của cô còn khá căng thẳng.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cũng chưa suy nghĩ thông suốt… nhưng sao đột nhiên lại thế này?

Ít nhất thì sau lần trên núi tuyết đó, anh chẳng nhớ gì cả, về sau cô cũng giả bộ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ thì… đợi sáng mai anh tỉnh dậy, cô phải nói gì hay làm gì đây?

Người đàn ông bên cạnh đang ngủ rất say, thậm chí Phong Lăng chưa từng thấy Lệ Nam Hành ngủ say đến mức không hề đề phòng như thế này bao giờ. Hai người đã tắm rửa sạch sẽ, trên người đều còn vương mùi sữa tắm hương chanh. Cô cứ quay sang nhìn gương mặt đang chìm vào giấc ngủ của anh như thế, ngắm một lúc lâu, rồi cô lại nhớ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trong tối hôm nay…

Gương mặt cô lại bắt đầu nóng ran.

Phong Lăng thừa nhận mình chẳng màng sống chết khi giết địch trên chiến trường nhưng trong chuyện tình cảm thì cô vẫn hơi sợ hãi.

Nhân lúc Lệ Nam Hành ngủ say không hề đề phòng, cô xuống giường, cố gắng nhịn cơn đau nhức đến chết giữa hai chân, cố đứng vững đôi chân còn hơi mềm nhũn run rẩy dưới đất để mặc quần áo. Nhân lúc trời chưa sáng hẳn, bên ngoài khách sạn cũng không có người qua người lại nhiều, cô ôm ngay lấy áo khoác, choàng chiếc khăn quàng màu đỏ lên che cổ và nửa gương mặt, sau đó vội vã chuồn mất.

Lệ Nam Hành cũng không ngủ được bao lâu, khoảng hai tiếng sau, cảm thấy trong lòng mình như thiếu đi thứ gì đó, anh nhíu mày trong cơn mơ màng, trở mình, cánh tay tùy ý khua sang bên cạnh, sau đó động tác lập tức ngừng lại, mở choàng mắt.

Trời đã sáng, đồng hồ điểm hơn sáu giờ.

Người đàn ông quay sang nhìn về phía giường bên cạnh đã trống không, anh lại nhìn sang tấm thảm ở cạnh đó.

Đống quần áo mà anh lột trên người Phong Lăng xuống tối qua đều đã biến mất.

Cô… chạy mất rồi à?

Lệ Nam Hành lập tức đau đầu thở dài một hơi, giơ tay lên xoa ấn đường, nhớ lại dáng vẻ của cô gái nhỏ hôm qua nằm dưới thân anh gần như thật sự sắp bị ép đến mức phát khóc, không ngừng lên tiếng xin tha, khóe miệng anh lại cong lên. Sau đó anh lại nhíu mày, đứng dậy, tiện tay quơ lấy chiếc chăn mỏng bao xung quanh thân dưới, rồi đi thẳng vào nhà tắm, tắm rửa. 

Ngủ thì cũng ngủ rồi, vả lại cũng có phải là một lần đâu, cô còn có thể chạy đến đâu chứ.

Dù cô có chạy đến châu Phi, hay đến Nam Cực, anh cũng đều có thể lôi cô về!

Sáng sớm Quý Noãn đã gọi điện cho Phong Lăng, bởi vì tối qua cô ấy ngồi ở nhà ngài Khải Đạt đến muộn, không biết sau khi về, Phong Lăng có bôi thuốc đúng giờ hay không, cô ấy vốn chỉ muốn hỏi han quan tâm Phong Lăng mấy câu thôi.

Kết quả, lúc Phong Lăng nghe máy, không biết vì sao, Quý Noãn nghe ra vẻ mệt mỏi trong giọng nói của cô. Vốn dĩ tối qua, Phong Lăng còn nói đã có thể làm việc lại bình thường, nhưng hôm nay cô lại nói chắc phải nghỉ thêm mấy ngày nữa.

Quý Noãn đồng ý ngay, để cô nghỉ ngơi được nhiều hơn.

Phong Lăng cũng không về nơi nào khác mà chạy thẳng đến nhà của Văn Nhạc Tình. Cô cứ tưởng Văn Nhạc Tình có ở nhà, nhưng sau khi vào mới phát hiện trong nhà hơi bụi bặm, chứng tỏ mấy ngày rồi chưa có ai về đây.

Cô cũng không biết Bác sĩ Văn đã về Mỹ hay chưa, cô Văn lại không về đây mấy hôm rồi…

Bây giờ, Phong Lăng cũng không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện khác nữa, sau khi vào nhà, cô lau chùi sơ qua nhà cửa, sau đó mệt mỏi mở cửa phòng ngủ của mình ra, đi vào tắm nước nóng. Vốn cô định tắm cho đỡ mệt nhưng tắm xong lại thấy buồn ngủ hơn, nên cô dứt khoát không chờ tóc khô nữa mà vừa bước ra khỏi phòng tắm một cái là bổ nhào lên giường, vùi đầu ngủ.

Sau khi chưa ngủ được bao lâu, Phong Lăng lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô cau mày, trở mình tiếp tục ngủ, không nghe máy.

Một lúc sau, hình như có tiếng ai đó gõ cửa, bấy giờ Phong Lăng mới mở đôi mắt hơi mơ màng ra, cứ thế mở mắt lơ mơ một lúc, xác định thật sự có người đang gõ cửa, lúc này cô mới bò dậy khỏi giường.

Cô tưởng Văn Nhạc Tình về, chắc cô ấy không mang chìa khóa theo hoặc là Bác sĩ Văn đến tìm chị Văn, tóm lại cô đã nghĩ đến tất cả các khả năng.

Nhưng không ngờ, khi cô lê đôi chân mỏi nhừ ra mở cửa, lại nhìn thấy người đàn ông đã đè cô lên giường, ức hiếp cô cả đêm qua.

Vừa trông thấy Lệ Nam Hành đứng ngoài cửa, hồi chuông cảnh giác trong đầu Phong Lăng lập tức vang lên, cô theo bản năng định đóng ngay cửa lại.

Nhưng giây phút trước khi cánh cưa bị đóng lại, người đàn ông đã giơ tay chặn lên khung cửa, anh cau mày lại, xuyên qua cánh cửa nhìn cô một cách sâu xa, giọng nói vừa trầm thấp, lại vừa như mang theo ý cười của anh vang lên: “Sao? Ngủ với người ta xong, mặc đồ vào cái là coi như không quen biết nhau nữa à?”

Phong Lăng: “…”

Cô bỗng buông cánh cửa ra, người đàn ông đẩy cửa đi thẳng vào bên trong.

Cái gì mà nói cô mặc đồ xong là coi như không quen biết nhau chứ?

Phong Lăng tức giận lườm anh, vì cơn đau nhức giữa hai chân, nên trong mắt cô chứa đầy sự bất mãn: “Anh đến đây làm gì? Cả đêm rồi em không được ngủ đàng hoàng, không thể để em tìm một nơi yên tĩnh để ngủ ngon một giấc hay sao?”

“Ngủ cạnh anh không đủ yên tĩnh à? Chẳng phải sau đó anh đã ôm em ngủ ngon lành rồi sao?” Người đàn ông bước vào, dõng dạc nói.

Bấy giờ, cô mới nhìn thấy anh đang xách một cái túi, thứ để bên trong hình như là bữa sáng mua ở đâu đó về, hình dáng của hộp đồ ăn sáng và tên của mấy cửa tiệm nhỏ bán đồ ăn sáng dưới tầng nhà cô, cô vẫn còn nhớ rõ.

“Muốn ngủ thì cũng phải ăn gì trước đã, tối qua em chưa ăn gì cả, lại lăn lộn cả một đêm, ăn no đi rồi ngủ tiếp.” Người đàn ông đặt đồ ăn sáng lên bàn cho cô

เลือกตอน
เลือกตอน

อัพเดทถึงตอนที่ 5

กกาวน์โหลดทันที

ชอบผลงานนี้ไหม? ดาวน์โหลดแอพ บันทึกการอ่านของคุณจะไม่สูญหาย
กกาวน์โหลดทันที

โบนัส

ผู้ใช้ใหม่ที่ดาวน์โหลดแอพสามารถปลดล็อค 10 ตอนได้ฟรี

รับ
NovelToon
เปิดประตูต่างภพ
เพื่อวิธีการเล่นเพิ่มโปรดดาวน์โหลดMangatoon APP!